Chương 70: Ý tưởng đột xuất. (2)
Chương 70: Ý tưởng đột xuất. (2)
Trừ cư dân đương địa ra thì người ngoài tới trấn Truân Binh ở lại lâu ngày thực sự không nhiều, nếu như dựa vào thời gian ở trọ mà tính, tựa hồ chỉ có chứng đó thôi, tức là bọn họ phải tìm ra manh môi trong số những người đó. Một loạt ảnh chụp được đưa ra, xem đi rồi xem lại xem tái lại xem hồi.
" Sao tôi thấy ai cũng giống nhỉ?" Bao Tiểu Tam bắt đầu mất kiên nhẫn:
" Sao tôi lại thấy chẳng ai giống cả thế?" Cảnh Bao Lỗi làu bàu:
Hai người này chuyên môn ông nói gà bà nói vịt, Quản Thiên Kiều phì cười, trên gò má xuất hiện núm đồng tiền xinh xắn, hai mắt chắm chú nhìn Cừu Địch chờ đợi.
Cừu Địch có chút xấu hổ gãi đầu gãi tai:" Để tôi nghĩ thêm đã, loại người này thực sự không dễ tìm chút nào. Tôi nghĩ, gián điệp thương nghiệp kỳ thực đa phần là kiêm chức đúng không? Như thế thực sự khó phán đoán được, họa sĩ, bán hoa quả, làm đạo cụ, nghề nào cũng có thể làm gián điệp được!"
Trước kia xem phim cứ nghĩ gián điệp là nghề cao cấp lắm, hoạt động bí mật, nói chuyện toàn ám hiệu. Thực tế thì chẳng có gì giống hết, cái nghề này chẳng có một đặc trưng nào rõ ràng, ai mà biết được gián điệp trông như thế nào chứ?
Minh chứng tốt nhất chính là bốn người họ đấy thôi, ai có thể ngờ bọn họ cũng là điệp viên chứ?
" Buổi sáng mày còn bốc phét là dễ lắm mà, sao không nói dễ nữa đi." Bao Tiểu Tam vừa mắng Cừu Địch vừa gắp thịt dê mềm ngọt cho vào mồm nhai nhồm nhoàm, tiền đã gửi vào tài khoản rồi, mức độ sinh hoạt của bọn họ tăng cao thấy rõ, không cần ngày ngày tranh thủ trộm đồ ăn ở bếp nữa:
" Chuyện này không thế trách Cừu Địch được." Quản Thiên Kiều bất ngờ lên tiếng bênh Cừu Địch:" Ngay cả đối phương biết sự tồn tại của chúng ta cũng chẳng biết tìm thế nào, ai có thể ngờ được các anh trà trộn vào đội ngũ công nhân vận chuyển và diễn viên quần chúng chứ?"
" Tệ thật đấy, có khi bọn họ cũng đang truy tìm chúng ta mà chúng ta không biết, liệu họ có cách nào để tra khách thuê trọ giống chúng ta không?" Cảnh Bảo Lỗi lo nhất là chuyện này:
" Bọn họ đáng lo thật đấy, nhưng đừng quên nguy hiểm nhất tới từ phía kia kìa, căn nguyên nói cho cùng là chỗ đó." Cừu Địch cầm đũa chỉ về phía Nhà khách phim trường:
Đúng rồi, chẳng may có sơ hở gì, khiến đám doanh nhân thổ phỉ Bằng Trình tóm được vậy thì không phải là một trận đòn có thể giải quyết đâu. Đám cẩu tử đội chỉ là chụp trộm thôi, còn hành vi của bọn họ nghiêm trọng hơn nhiều, có thể gán cho mác phản bội, xưa nay kết quả của loại người này chẳng bao giờ tốt.
" Ê, ê, không cần cậu dọa bọn tôi thêm đâu." Cảnh Bảo Lỗi là dân nghệ thuật, trí tưởng tượng rất phong phú, không biết đã tưởng tượng ra cảnh tượng gì để dọa chính bản thân rồi:
Bao Tiểu Tam che miệng cười gian, Cừu Địch ăn chậm hơn, kể cho mọi người nghe một câu chuyện chính bản thân từng trải qua. Nơi đầu tiên y đi làm việc là công ty con của một công ty thiết bị chiếu sáng, bởi vì tranh chấp khoản nợ mà bị một công ty khác thôn tính, có biết phía đối phương tiếp thu thế nào không? Trực tiếp điều tới hai chiếc xe bus lớn, hơn 100 người, mỗi người cầm một cái gậy cao su, vào nhà máy một cái quát tháo đuổi người. Ai biết điều thì lập tức cút xéo, không biết điều thì cầm gậy đánh đuổi, kết quả vẫn là cút xéo. Chưa tới một ngày mọi chuyện xử lý ổn thỏa đâu vào đó, sau đó công ty thay biển, làm nốt thủ tục, thế là xong.
" Nhìn vóc dáng của tôi, đánh hai ba thằng không thành vấn đề, vậy mà lúc đó không dám ho he một lời, bị người ta nợ ba tháng tiền công cũng không dám tới đòi."
Cảnh Bảo Lỗi nghe câu chuyện này mà thấy sau lưng ngứa ngáy, ngồi không yên, ngọ nguậy như sâu. Bao Tiểu Tam từng trải rồi, chẳng coi ra gì:" Thế đã là cái đếch gì, hồi tao làm giao hàng, ba ngày không đánh nhau một lần không thoải mái. Một khu thôi mà có tới bảy tám công ty giao hàng, ai tới nhận hàng thì kiếm được tiền, không thu được hàng thì lỗ chết luôn, có ai không liều mạng làm? Không cứng không sống được, cả đám thu đồng nát cũng dám tới bắt nạt ấy chứ."
" Này này, lạc đề rồi, nói bước tiếp theo phải làm gì đi, vì chuyện này mà tim tôi treo ngược cành cây cả ngày rồi đấy." Cảnh Bảo Lỗi cắt ngang câu chuyện:
" Thì tôi đã nói biện pháp rồi đấy, cậu không hiểu à?" Cừu Địch gắp miếng thịt dê cho vào mồm, không giải thích thêm:
" Anh nói bao ..." Quản Thiên Kiều nói tới đó dừng lại, cô gái này rất thông minh, năng lực phân tích thông tin cực cao, ngạc nhiên hỏi lại:" Ý anh là, mượn đao giết người hả?"
" Đúng rồi, chúng ta thế lực mong manh đấu sao được đám thổ phỉ Bằng Trình, nếu người ta biết ai nhòm ngó cái bánh của mình, lại còn không diệt chúng ta hay sao, nên phải mượn sức người khác."
Bao Tiểu Tam chẳng hiểu Cừu Địch đang nói cái gì:" Chúng ta còn chưa biết là ai đang nhắm vào Bằng Trình thì biết vu oan cho ai?"
" Vấn đề nữa là dù có biết là ai thì có thể làm gì được chứ?" Cảnh Bảo Lỗi cũng đặt ra nghi vấn:
Đúng đấy, ngay cả biết có đối thủ cạnh tranh cũng chỉ có thể nhìn thôi, lỗ mãng ra tay không phải là ngay cả bản thân cũng bị lộ à?
" Thiên Kiều đã phát hiện ra đối phương từng tới khu nghỉ dưỡng dang dở của Hoa Hâm, chúng ta lại tra ra được nhiều hộ trọ dài ngày như thế, tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ tìm ra đối phương sớm thôi. Vấn đề thực sự là phải xử lý đối phương ra sao, biện pháp tốt nhất tất nhiên là đuổi bọn họ đi, tránh phá hỏng chuyện làm ăn của chúng ta, cũng giảm bớt nguy cơ cho chúng ta. Dựa vào mỗi chúng ta thì căn bản không được rồi, thế nên phải mượn ngoại lực." Cừu Địch vẫn giữ nguyên ý định của mình:
Đôi mắt to của Quản Thiên Kiều chớp chớp nhìn Cừu Địch, giục:" Nói rõ hơn đi."
" Cơ hội đang ở ngay trước mắt chúng ta, bộ phim chiến tranh này lấy bối cảnh ở đây, cả một đoàn làm phim lớn tới hơn hai trăm người, mỗi ngày riêng ăn uống thôi đã mấy vạn rồi, hôm nay tôi nghe họ bàn tán, còn có cả quay phim trên không nữa. Trong mắt người ngoài thì đây là bộ phim lớn hoành tráng, trong mắt người làm ăn là doanh lợi, từ thi công hiện trường, ẩm thực, diễn viên quần chúng, đều đem tới doanh thu lớn cho trấn Truân Binh. Tên không tin tên đó không có hứng thú."
" Cái này thì chắc chắn rồi." Cảnh Bảo Lỗi khẳng định:" Tên đó trong thời gian tới sẽ mò ra tìm cách quay chụp trộm."
" Nếu như từng tới tòa nhà dang dở của Hoa Hâm, lại từng tới thực địa ngoại cảnh, lại cùng có thời gian xuất hiện ở nơi này tương đương với chúng ta ... Trùng hợp nhiều như thế, hắn thế nào cũng tự lòi đuôi ra." Quản Thiên Kiều kiềm chế không để niềm vui hiện ra quá rõ ràng:
" Ở nơi này quá dễ thu thập thông tin tình báo thương nghiệp, tôi chắc chắn trải qua thời gian dài ở nơi này, hắn bắt đầu lơ là rồi. Bắt đầu từ đâu nhỉ ..."
Cửu Địch phụ họa, chợt bắt gặp ánh mắt của Quản Thiên Kiều, hai người tựa hồ tâm linh tương thông, nhìn nhau cười sau đó chuyển ánh mắt sang Bao Tiểu Tam đang ăn không ngừng.
Cảnh Bảo Lỗi mắt đảo qua đảo lại, tựa hồ cũng hiểu ra cái gì, không nhịn được cười.