Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 71 - Chương 71: Đều Là Biên Kịch. (1)

Chương 71: Đều là biên kịch. (1) Chương 71: Đều là biên kịch. (1)

Ăn cơm xong, bọn họ đều không nhàn rỗi, Quản Thiên Kiều sớm thân thiết với Hồ Hồng Diễm thôi, không thân cũng khó, trong cái trấn nhỏ này, chẳng có nhiều lựa chọn, hai cô gái chạc tuổi nhau, cùng xinh đẹp, nếu không nhìn nhau ngứa mắt thì sẽ thân thiết thôi. Thi thoảng lúc đông khách Quản Thiên Kiều còn giúp đỡ Hồ Hồng Diễm, hôm nay tựa hồ Quản Thiên Kiều hứng trí rất cao, vừa cùng Hồ Hồng Diễm nói chuyện không ngừng lại vừa thu dọn bát đĩa, lau bàn, ríu ra ríu rít như hai chị em. Một thanh thuần, một nóng bỏng, khách khứa nhìn không chớp mắt.

Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch nhân lúc đêm tối lén lút lẻn tới khu nghỉ dưỡng bỏ hoang của Hoa Hâm, Bao Tiểu Tam lấy cớ tìm đồng hương nói chuyện, mang theo chai rượu với ít thức ăn từ nhà hàng, ăn uống trò chuyện hồi lâu. Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi như ăn trộm, bận rộn nửa ngày trời, lại mượn bóng tối yểm hộ, lặng lẽ rút lui ...

Cái bẫy đã đào xong rồi, tạm thời chỉ có thể ngồi đợi vị đống nghiệp kia từ mò vào thôi. Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi, Cừu Địch ngày hôm sau vui vẻ đi làm như mọi ngày, chỉ là cứ thi thoảng lại nhìn nhau cười xấu xa, cái điệu cười rất quỷ dị, giống như lúc lừa Nhục Đôn cởi quần áo, hay như cho người ta uống rượu xuân dược vậy, không biết là bày ra trò ác gì rồi.

Ba người ăn cơm xong, chào hỏi những người khác, mấy chàng trai này lúc nào cũng vui vẻ tích cực, làm việc còn chăm chỉ thật thà, ai cũng thích. Đừng nói là người, ngay cả chó ở nơi này cũng càng ngày càng thân thiết với bọn họ, con chó chăn cừu của ông chủ Mã rướn cao cổ, hưởng thụ ba chàng trai gãi ngứa cho. Quản Thiên Kiều cũng ngày càng yên tâm về họ, cuộc sống bươn trải đường phố trước kia của họ cứ như thể rèn luyện cho việc làm gián điệp vậy, muốn tìm ra sơ hở cũng khó.

Chuyện của đoàn đội nhỏ coi như đã xong một phần rồi, nhưng chuyện của đoàn làm phim mới tới thị trấn chỉ vừa mới bắt đầu.

Những người đi xây dựng lô cốt tới tối cũng không quay về trấn, bọn họ dùng máy phát điện chạy dầu chiếu sáng làm việc xuyên đêm, đến sáng hôm sau thay một nhóm người khác tiếp tục làm. Bên này xây dựng phong cảnh, bên kia đã quay phim, từ sáng sớm xe của trấn, xe của đoàn làm viên đưa lượng lớn diễn viên trong đoàn, diễn viên quần chúng cùng số vũ khí đạo cụ quý giá được giữ gìn cẩn thận rầm rộ tới địa điểm quay phim.

Lượng cơm nước tăng mạnh, cứ nhìn số cơm hộp phải chuẩn bị hôm nay là biết đã đạt tới quy mô chưa từng có ở trấn Truân Binh, khỏi phải nói cũng biết áp lực trong bếp tăng gấp bội. Đã thế khách không hài lòng, liên tục phàn nàn chuyện cơm nước, mách cả Tông Bằng Trình, ông chủ Tông mắng ông chủ Mã, ông chủ Mã mắng chửi đầu bếp, thành ra mọi người đều ghét cái đoàn làm phim đỏng đảnh khó chiều này.

Hôm đó vẫn như mọi khi rỡ xong hàng, gạo vào nồi, nguyên liệu lên thớt, thái thành miếng, thịt xẻ ra, rau chặt rễ, củ lột vỏ ... Công việc diễn trật tự đâu vào đó. Trải qua mấy ngày rèn luyện, ngay cả Cảnh Bảo Lỗi chưa bao giờ xuống bếp cũng làm việc ra dáng lắm rồi.

Ông chủ Mã vẫn như mọi khi ưỡn bụng phệ, cầm xích chó, đi quanh tuần tra, lười biếng không bị ăn đá thì ăn xích, tay chân chậm chạp thì bị quát tháo mấy câu, dù là rửa rau dùng hơi nhiều nước một chút cũng bị rống vào mặt:" Đủ rồi, đủ rồi, rửa sạch như vậy làm cái chó gì, có phải có phải là cho mày ăn đâu."

Bao Tiểu Tam lập tức nịnh bợ:" Ăn bẩn mới sống lâu, đúng không ông chủ Mã?"

" Đúng, thằng bé này có văn hóa lắm." Mã Khai Hoang không tiếc lời biểu dương:

Cảnh Bảo Lỗi đang thái rau xuýt thái vào tay, khen Bao Tiểu Tam có văn hóa khác nào chửi cả hệ thống giáo dục quốc gia.

Tuần tra một vòng, ông chủ Mã ra sân chơi với mấy con chó một lúc, sau đó kéo cái ghế tựa ra cửa, vừa phơi nắng vừa uống nước ngọt, hút thuốc, thi thoảng lại bất ngờ kiểm tra một lượt, dùng dâm uy của mình giám sát toàn bộ chuyện làm ăn.

Đợi ông chủ Mã tuần tra xong yên vị trên cái ghế tựa, lim rim ngủ, Cừu Địch chặt thịt phầm phập đánh mắt với Cảnh Bảo Lỗi. Cảnh Bảo Lỗi hiểu ý, hô một tiếng muốn đi nhà xí, không bao lâu quay về, gật đầu với Cừu Địch.

Đã xong.

Không lâu sau cả bếp đang hoạt động nhịp nhàng như một cỗ máy xảy ra vấn đề, ngọn lửa màu lam cháy phừng phừng càng lúc càng nhỏ, sau đó phụt lên mấy lần rồi tắt ngấm, có đầu bếp hô:" Ông chủ Mã, tắt lửa rồi."

" Hả, đánh chết mẹ mày bây giờ, làm ăn kiểu gì thế?" Ông chủ Mã sắn tay áo lên chạy vào bếp, hơn bốn mươi cái bếp ở đây nối với đường ống dẫn khí hóa lỏng bên cạnh, nhìn một cái là biết ngay cung cấp khí có vấn đề rồi, ông chủ Mã chạy sang phòng bên cạnh, mở cửa ra một cái liền hoảng sợ lùi lại, sợ tới môi run lẩy bẩy, mùi khí ga tràn ra:

" Hỏng rồi, rò khí ga rồi." Cừu Địch ngửi một cái hô lên:

" Chạy mau lên, sắp nổ rồi." Bao Tiểu Tam ra sức hô hào:

Nơi này từng xảy ra sự cố nổ lò, thương vong thì không có, nhưng mà chuyện này có ai nghe thấy mà không sợ vỡ mật? Một đám bà nương, hán tử vừa nghe hai thằng chết dẫm hồ hào là vứt dao, vứt xẻng, chạy ào ào ra ngoài như ông vỡ tổ.

Ông chủ Mã tức điên la hét:" Không sao, không sao, chỉ bị rò khí thôi, đừng chạy ... Ôi mẹ nó, Đại Cá mày xô tao ..."

Nói thế chứ hắn cũng sợ lắm, do dự không biết có nên chạy không, có người ném luôn cả miếng thịt lợn vào lòng hắn mà chạy, hắn tức ném xích chó theo, trong lúc luống cuống ném thế nào làm bản thân ngã chổng vó.

" Mau đứng lên ... Ông chủ Mã, Bảo Lỗi, mau dìu ông chủ Mã đi đi ... tháo xích cho Tiểu Dương, Đại Dương ... Mọi người yên tâm đi, trước kia tôi từng làm ở quán ăn, không sao đâu, không có lửa là không hề gì, tôi đi đóng van, thông gió một cái là không sao ... Ra ngoài, ra ngoài hết!" Cừu Địch hô hào, nhúng vải xuống nước, gọi theo Bao Tiểu Tam, bộ dạng không tiếc mạng sống:
Bình Luận (0)
Comment