Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Đều Là Biên Kịch. (2)

Chương 72: Đều là biên kịch. (2) Chương 72: Đều là biên kịch. (2)

Xung quanh nhốn nháo, ông chủ Mã không đủ bình tĩnh nữa, vội vàng tháo xích cho hai còn chó lùa nó ra ngoài, sau bị Bao Tiểu Tam và Cảnh Bảo Lỗi đẩy ra nốt, đầu vẫn cố quay về phía sau hô:" Hắc Cầu, mau nghĩ cách ... Tôi, tôi tăng lương cho ..."

" Ái dà, lúc này còn nói tăng với không tăng cái gì ... Bảo Lỗi, Tam Nhi, nhanh lên không muộn." Cừu Địch hô lớn, chùm vải của lồng hấp xông vào:

Bao Tiểu Tam nhân lúc đỡ ông chủ Mã đã lấy mất chìa khóa, tiếp tục hô hào mọi người chạy ra khỏi hậu viện.

Người vừa đi hết một cái, Cừu Địch đóng ngay cửa bếp lại, chống then cài, Bao Tiểu Tam chân tay nhanh nhẹn mở cái ngăn kéo mở màng, vừa lật giấy vừa chụp ghi chép.

Không lâu sau Cừu Địch hô hào:" Đi xa chút, mở cửa sổ đây ... !"

Lại thêm một lúc nữa, Bao Tiểu Tam hô:" Tao tắt rồi, xem xem bên ngoài có lửa không?"

Lại thêm một lúc nữa, ô cửa sổ cao bằng hai ba người dính két dầu mỡ trong bếp được Cừu Địch gian nan mở ra, ông chủ Mã nhìn thấy kích động chỉ tay:" Anh hùng ... Đây chính là anh hùng trong truyền thuyết."

Những người khác reo hò, vỗ tay, Cảnh Bảo Lỗi buồn cười lắm, phải cắn răng cúi đầu xuống.

Liên tiếp những ô cửa sổ trên cao được hai người Cừu Địch và Bao Tiểu Tam mở ra, Bao Tiểu Tam thò đầu ra ngoài hô:" Ông chủ Mã, không sao nữa rồi, van khí bị rò thôi, thay cái mới là được, bật lửa lên, làm tiếp được rồi."

Toàn bộ cửa được mở rộng, ông chủ Mã dè dặt đi tới gần, phừng một tiếng, mấy cái bếp bốc lửa, làm hắn yên tâm hẳn. Ông chủ Mã chạy sang phòng bên cạnh thì nhìn thấy Cừu Địch đang vần cái bình khí được thay ra đi, cái bình đó cao tới gần 2 mét, nặng hơn 150 kg, trông rất là kinh khủng.

Cừu Địch nhắc:" Ông chủ Mã, cái bình ga này cũ quá rồi, van lỏng lẻo không dùng được nữa, dễ xảy ra sự cố lắm, phải thay thôi, không dăm ba bữa lại xảy ra chuyện một lần thì sợ lắm."

" Ừ, ừ ... Để lúc khác thay, dọa chết tôi rồi." Ông chủ Mã chưa hoàn hồn, lau mồ hôi nói:

Mọi người lần lượt quay lại, có điều cũng có người chạy một mạch về nhà rồi, nhân viên ở nơi này khốn nạn hơn trong tưởng tượng, thoáng một cái mà mấy đi mấy miếng thịt lớn. Ông chủ Mã nôi khùng dẫn theo hai con chó, gọi tay chân, muốn đi tìm mấy tên thừa lúc cháy nhà hôi của kia.

" Chìa khóa của ai đây?" Tới lượt Cảnh Bảo Lỗi lên sân khấu rồi, đi qua cửa một cái nhặt chìa khóa rơi dưới đất lên xem:" Ông chủ Mã, chìa khóa của chú này, có tên chú đấy."

" À, mang tới đây, mang tới đây ... Tôi hồ đồ rồi." Ông chủ Mã sờ hông, thấy mắt chìa khoa thật liền quay về, còn hô một câu:" Hắc Cầu, Tam Nhi, trông coi bọn họ làm việc, ai mà lười biếng cứ đánh cho tôi."

Nói rồi ném cái xích chó lại.

Ông chủ vội vàng đi rồi, những nhân viên trong trấn nhìn Cừu Địch và Bao Tiểu Tam với ánh mắt kỳ dị, người chịu bán sức thì không thiếu, nhưng chịu bán mạng thì chẳng có mấy ai, trong tình huống đó ai dại gì mà không chạy chứ? Lại không phải là của nhà mình, tội gì mà liều mạng? Có điều không ai nghi ngờ ba chàng trai này sắp tiến vào hàng ngũ chân chó đắc lực của ông chủ Mã rồi.

" Chúc mừng, chúc mừng, thăng chức đốc công rồi." Cảo Bảo Lỗi tới chỗ Cừu Địch và Bao Tiểu Tam chắp tay nói:

" Cùng vui, cùng vui, mày cũng thành chân chó rồi." Bao Tiểu Tam cười đáp lại:

Lúc này người cao hứng nhất có lẽ là Quản Thiêu Kiều, cô ở xa tiếp nhận những bức ảnh Bao Tiểu Tam chụp trộm được gửi cho, hưng phấn nhảy nhót trên giường, sổ sách tận ba tháng, ghi chép hết sức rõ ràng ...

Một sự cố nho nhỏ không hề ảnh hưởng tới hoạt động bình thường của nhà bếp, công việc lại mau chóng quay lại quỹ đạo bận rộn như mọi khi, mọi người làm việc luôn chân luôn tay. Tới khi ông chủ Mã quay về bất ngờ phát hiện ra, mặc dù thiếu mất bốn người, công việc ở trong bếp không ảnh hưởng gì cả, hộp cơm được cho vào thùng xốp cách nhiệt, đã được một nửa rồi.

Ông chủ Mã vào bếp, mở ngăn kéo ra gọi điện thoại cho phim trường hỏi nhu cầu, lấy bút ghi chép vào cuốn sổ bẩn thỉu, gọi người đi đưa hàng, phim trường bao nhiêu, công trường bao nhiêu, Hậu Bàn Câu bao nhiêu, ghi chép từng nơi.

Cừu Địch lần này chủ động xung phong:" Ông chủ Mã, hay là để bọn tôi đi Hậu Bàn Câu cho."

" Chỗ đó có mấy người đâu, cậu phải gánh vác việc lớn, tới phim trường cho tôi." Mã Khai Hoang điểm danh nhân viên giao cơm:

Chết mẹ, ưu tú quá là không được, muốn tới chỗ kém hơn cũng không nổi, Cừu Địch gặp khó rồi, người ta đã nói thế mà vẫn đòi đi thì thành có vấn đề, hôm nay vừa biểu hiện ưu tú, không nên thể hiện nữa, đánh đợi lúc khác vậy.

Ai ngờ đúng lúc này Bao Tiểu Tam lại ồn ào xung phong:" Ông chủ Mã, để tôi đi Hậu Bàn Câu, tôi chưa bao giờ tới đó cả, hôm nay ở đó quay phim đánh nhau, tôi muốn xem, muốn xem cả mấy em gái xinh đẹp ở đó."

" Ài, mấy cái phim nát xem làm gì cho buồn nôn, phim quay ở chỗ chúng ta, đại bộ phận đều ném vào sọt rác ..." Ông chủ Mã nhìn vẻ mặt háo hức của Bao Tiểu Tam thì chép miệng, cái thằng ngốc này còn non lắm, thôi cho nó đi cho biết, xem vài lần là chán thôi ấy mà:" Vậy mấy cậu đi đi, cẩn thận chút, đừng quên ở đó còn phải đưa cả nước tới đấy."

Mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi, cơm hộp đóng gói xong đưa lên xe, ba người ngồi trong khoang xe vỗ tay chúc mừng. Cái xe nổ máy ầm ầm rời khỏi bếp, lắc như như con trâu già đi tới mục tiêu.

" Tao mà đã ra tay thì không có chuyện gì khó khăn cả." Bao Tiểu Tam đắc ý nói với hai người kia:

"Suỵt! Nói nhỏ chứ, biết mày giỏi rồi." Cừu Địch giơ tay lên khen ngợi, vở kịch này quá xuất sắc, bọn họ đã lấy được toàn bộ thông tin ở bộ phận ẩm thực này :

Cảnh Bảo Lỗi hưng phấn xoa tay:" Chừng này hẳn là xong rồi đấy, chúng ta chắc là có thể về nhà rồi."

" Ừ, chắc là đủ rồi, có điều bây giờ tao lại thích nơi này." Bao Tiểu Tam tiếc nuối nhìn ra xa, nơi này tuy nghèo chút, thiếu thốt chút, con người sống thô bạo chút, nhưng hợp với hắn, thấy cuộc sống ở nơi này đơn giản, nghĩ tới lúc phải rời khỏi đây, có chút buồn buồn:
Bình Luận (0)
Comment