Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 660 - Q4 - Chương 79: Miếu Nhỏ Hương Ít Yêu Quái Lớn. (4)

Q4 - Chương 79: Miếu nhỏ hương ít yêu quái lớn. (4) Q4 - Chương 79: Miếu nhỏ hương ít yêu quái lớn. (4)

" Bình thường thôi mà, ngành nghề nào mà không có bí mật bất truyền." Đinh Nhị Lôi cảnh báo Cảnh Bảo Lỗi:" Sau này đừng ăn mỳ ăn liền, đó là thứ rác rưởi trong rác rưởi, cậu mà biết công đoạn sản xuất còn thấy buồn nôn hơn nhiều."

" Xéo sang bên!" Bao Tiểu Tam đẩy hai người kia đi, vớ va vớ vẩn, đang làm việc nghiêm túc, khoác vai Cương Đậu, vẻ mặt căm phẫn:" Chúng ta hợp tác chơi bọn chúng một vố đi, mày chơi không?"

" Chơi chứ anh, có điều ban ngày thì không được, về cơ bản là gia công xong hết rồi, đến tối mới bắt đầu cơ. Em từng nghĩ kế trả thù bọn chúng, chúng ta nửa đêm nhân lúc bọn chúng rỡ hàng, đục lỗ ở tường sau, bắt mấy con lợn ra bán lấy tiền." Cương Đậu hớn hở hiến kế:

Có điều kế sách này bị Bao Tiểu Tam thưởng cho một cái bợp lệch đầu, còn đá thêm vài phát mắng chửi:" Bảo sao mà mày sống thảm như thế, cái biện pháp nát như vậy mà mày cũng nghĩ ra được à?"

" Vậy thế này được không ạ, chúng ta nhân lúc đêm tối lẻn vào xe chở hàng, trộm mấy chục thùng xúc xích đem đi bán, kiếm khối tiền đấy anh." Tóc vàng xoa xoa tay:

Bao Tiểu Tam cũng thưởng cho thằng này hai cái đá đít:" Cút, mày còn kém hắn."

" Vậy rốt cuộc phải làm như thế nào ạ?" Tóc vàng không hiểu, chơi người ta còn không phải là vì tiền sao:

Bao Tiểu Tam ngoắc tay gọi cả đám lại, lên mặt đại ca giảng giải:" Muốn trả thù, muốn trừng trị bọn chúng thì không thể làm như thế, trộm ít đồ đi bán thì kiếm được mấy đồng? Bọn mày vừa mới kể, lợn bệnh, bột mốc, rồi thuốc phụ gia, nhưng chỉ nói miệng, không có bằng chứng, nếu mà chụp được hình ảnh những thứ đó ... Chúc mừng, bọn mày phát tài rồi, có người đang bỏ số tiền lớn để mua mấy thứ đó đấy."

" Không được đâu Tam ca, bọn em có tiền án, vào đó ăn đòn là cái chắc." Tóc vàng khó xử:

" Đồ vô dụng!"

Bao Tiểu Tam còn định mắng vài câu, nhưng Mặt Lõm ít tuổi nhất rụt rè đưa tay phát biểu:" Tam ca, thực ra không cần vào đó, đợi bên ngoài cũng được, khi xe chở lợn tới, thường có những con bị chết trên đường, lợn chết có giá lợn chết, lợn sống có giá lợn sống, phải phân loại."

" Làm sao mày biết, cho dù chuyện này là thật người ta cũng không để thằng nhân viên quèn như mày biết được." Bao Tiểu Tam cẩn thận hỏi:

Mặt Lõm tuy trình độ văn hóa dốt nát, viết chữ không nên hồn, nhưng mà hắn không ngốc, giải thích:" Xe vào nhà máy vào ban ngày thì không có vấn đề gì, nếu nửa đêm có xe từ nhà máy lén lút ra đón, còn cả xe lén lút liên hệ với lò mổ nhà máy để vào thì đều có vấn đề. Chuyện này ai mà chẳng biết ạ, anh cứ đi hỏi người từng làm trong nhà máy đi, ăn gì thì ăn chứ kiên quyết không ăn thịt lợn."

Có câu ba tay thợ da bằng Gia Cát Lượng, sáu tay thợ da ở đây phải bằng hai Gia Cát Lượng, đã có mục tiêu rồi thì phần hành động không khó, sáu cái đầu chụm vào một chỗ thương lượng, sau đó gọi điện cho Cừu Địch ở trong thành phố. Đến khi trời tối hai đội gộp làm một thành chín người, mò tới Nhà máy chế biến thịt Tân Hoa ...

Vù ... Một thiết bị bay to bằng cái bát tô từ tay Cừu Địch bay vèo lên không trung, chẳng mấy chốc lẩn vào bầu trời đêm không thấy bóng dáng gì nữa.

Bên trong xe, Thôi Tiêu Thiên thao tác qua laptop, rất nhanh thu được hình ảnh truyền về từ thiết bị bay. Tường bao, sân nhà máy, bảo an đứng gác cùng mới nhân viên nhà máy đang bận rộn mang lợn sống lên cân. Hắn di chuyển chuột, khống chế thiết bị bay men theo nhà máy bay thành hình tròn, chụp lấy toàn bộ điểm an ninh của nhà máy.

Đúng là chuyên gia mà! Đem so ra thì mấy thứ anh em bọn họ dùng quả nhiên chỉ là hàng đào thải mà thôi, đám Bao Tiểu Tam vây quanh xe, ai nấy đều hâm mộ nhìn Thôi Tiêu Thiên dùng thiết bị công nghệ cao đi do thám.

Bao Tiểu Tam lên lớp cho đám tiểu đệ:" Nhìn thấy chưa? Lưu manh không đáng sợ, lưu manh có văn hóa cũng không đáng sợ, chỉ có lưu manh am hiểu công nghệ cao mới đáng sợ thôi, đây gọi là tiến bộ của thời đại."

"Vâng vâng, Tam ca nói chí phải ạ, thời đại mới rồi, phải học tập trau dồi kiến thức." Mấy thằng tiểu đệ gật đầu phụ họa:

" Ha ha ha, một đám lưu manh thối, tôi còn tưởng là làm cái gì chứ, té ra là đi trộm lợn à? Ha ha ha."

Một tiếng cười không hài hòa vang lên, giọng điệu vừa dâm vừa đãng, Bao Tiểu Tam nổi giận mắt quắc lên nhìn quanh.

Trên chiếc xe khác, ghế giữa, một nam nhân gần như to bằng cái xe, vừa nói vừa mới liếm một cái kẹo que to bằng nắm tay màu xanh màu đỏ. Chỉ cần nghe cái giọng của hắn thôi là toàn thân nổi da gà, đến khi nhìn thấy tướng mạo của hắn, bất kể là cơn giận có lớn tới mấy cũng xìu xuống, đem so ra thì cái bọn lợn bị nhốt trong chuồng kia còn đáng yêu hơn hắn nhiêu.

Cừu Địch đã dặn rồi, không cho phép bất kỳ ai làm phật ý vị đại gia này. Cho nên Bao Tiểu Tam cũng chỉ đành nhẫn nhịn, nhìn Lão Phiêu với ánh mắt bất thiện, nhưng không có hành động gì. Không ngờ Lão Phiêu rút cái kéo mút to tướng ra khỏi miệng, chĩa cái kẹo dính đầy dãi dớt đó về phía Bao Tiểu Tam:" Sao thế? Muốn ăn à? Ăn đi!"

Ái dà, con mẹ nó ... Bao Tiểu Tam nhảy tránh lắc đầu, ai mà thèm cái thứ ghê tớm đó chứ.

Lão Phiêu thản nhiên thu cái kẹo mút về cho vào miệng tiếp tục mút chóp chép:" Nhìn là biết cậu thuộc loại đầu óc ngu xi, tứ chi phát triển rồi, có biết ăn trộm lợn không thế?"

" Không biết." Bao Tiểu Tam thật thà đáp, hắn từng đi trộm xăng trộm bánh xe, theo Cừu Địch thì trộm ví trộm di động, chứ trộm lợn thì chưa bao giờ:

" Tôi cũng chưa bao giờ đi trộm lợn, nhưng trông có vẻ vui đấy." Lão Phiêu hào hứng nói, đi theo thằng kia vậy mà thú vị ra phết:

Bao Tiểu Tam nhìn tấm thân không thua gì lợn của Lão Phiêu:" Chuyện này anh không cần giải thích, vừa nhìn anh một cái là biết rồi. Vóc dáng này của anh muốn làm chuyện xấu cũng khó."

" Nhổ vào, một con lợn còn chưa đủ hình dung sự ngu xuẩn của cậu, ít nhất phải là hai con lợn ... Làm việc xấu mà còn nhìn vào vóc dáng à? Biết động não không hả? Thằng đần." Lão Phiêu giáo huấn:

" Mẹ mày, chửi ai là lợn ..."

" Tam Nhi! Làm gì thế?"

Bao Tiểu Tam vừa định phát tác thì sau lưng có tiếng quát, Thôi Tiêu Thiên và Cừu Địch xuống xe ngăn cản, tách hai người ra không truy cứu thêm, Lão Phiêu khó ưa thế nào bọn họ biết rồi.
Bình Luận (0)
Comment