Q4 - Chương 90: Gặp lại người cũ tâm tư mới. (3)
Q4 - Chương 90: Gặp lại người cũ tâm tư mới. (3)
Không bao lâu sau Lang Nguyệt Tư xách vài cái túi ra, trực tiếp quẹt thẻ rồi ném túi cho Cừu Địch, mặt mang nụ cười rất gian xảo.
" Oa ... Làm sao lại nhiều thế?" Cừu Địch giật nảy mình:
" Thỏa mãn sở thích của anh đấy, tôi mua luôn đồ lót của hai mỹ nữ bán hàng ... Thế đã đủ nghĩa khí chưa?" Lang Nguyệt Tư hếch mặt lên nói, tựa hồ làm thế có thể giảm bớt xấu hổ của chuyện đưa đồ lót của mình cho Cừu Địch:
" Quá tốt rồi, sao tôi lại không nghĩ ra chiêu này nhỉ?" Cừu Địch quay đầu nhìn, bao sao đám mỹ nữ kia ăn mặc như thế, té ra là còn làm vậy được nữa, y chợt phát hiện một cách để thỏa mãn sở thích của Lão Phiêu, cách này có vẻ không tệ, cơ mà tốn kém quá, chẳng qua là mảnh vải bé bằng bàn tay y, vậy mà giá cả nghìn đồng:
" Anh thu thập được bao nhiêu bộ rồi?" Lang Nguyệt Tư không khỏi tò mò:
" Được ..." Cừu Địch đang nói dở thì dừng lại, có vẻ cảnh giác nói:" Đây là bí mật thương nghiệp, cô đừng tùy tiện nghe ngóng."
" Nếu như anh có loại sở thích này, chứng tỏ anh phải có chướng ngại tâm lý và nhân cách hết sức nghiêm trọng, biến đổi tâm sinh lý như thế sẽ thể hiện ra bên ngoài, hình như tôi không phải hiện ra chút bất thường nào trên người anh hết." Lang Nguyệt Tư chú ý quan sát hành vi của Cừu Địch nãy giờ, nhìn thế nào cô cũng thấy Cừu Địch giống người bình thường:
" Đó là bởi vì tôi che giấu tốt, cô đừng nghĩ tới chuyện lừa tôi, tưởng tôi không ngửi ra được à? Lần trước cô đưa cho tôi áo ngoài và đồ lót có mùi khác nhau, rõ ràng không phải của một người, trang phục bên ngoài của cô, đồ lót không phải của cô. Từ trong mấy món này, tôi cũng có thể phân biệt được cô có giở trò với tôi không ... Nói, đồ lót của cô có ở trong này không? Không phải cô định lừa tôi như lần trước đó chứ?" Cừu Địch mặt thoáng cái trở nên vặt vẹo một cách dễ sợ, khóe miệng y giật giật một cách khác thường, hai hàm răng nghiến lại, cơ mặt cứng đờ như đang cố kiềm chế điều gì đó, đôi mắt lòng sòng sọc:
Ấy là vì y trong lòng đang cười muốn rách miệng, phải dốc toàn bộ ý chí để kiềm chế, mới thành cái vẻ mặt biến thái đó.
Lang Nguyệt Tư sợ hãi lùi lại, tay ôm ngực, tưởng tượng cảnh Cừu Địch miệng dãi dớt đụng chạm vào những bộ đồ lót đó cũn không khác gì bị y đụng vào chỗ mẫn cảm. Cô làm sao ngờ được cái tên biến thái này còn biến thái tới độ ngửi mùi nhận người, rốt cuộc ngửi bao nhiêu món đồ lót mới luyện ra được chứ? Cứ tưởng tượng món đồ riêng tư của mình bị người ta di mặt vào hít hà, cô cảm giác như có sâu bò khắp người, run run:" Thật, thật không lừa anh đâu ... Không ngờ anh biến thái tới cái độ đó rồi."
" Cô còn dám lừa tôi, lần sau tôi bắt cô phải cởi đồ ngay trước mặt tôi." Cừu Địch dí mặt tới gằn dọa:
" Á, tránh xa tôi ra ..." Lang Nguyệt Tư che mặt đi trước một bước, chuồn luôn, cô không dám trêu chọc cái tên biến thái này nữa:
Chuyện nam nữ hoan ái không làm cô ngại, nhưng gặp phải một tên biến thái, đứng gần thôi, cảm giác y đang nhìn mình thôi cũng khiến Lang Nguyệt Tư không chịu nổi rồi.
Trò trẻ con, cô em còn non lắm, dám dùng mỹ nhân kế với anh à?
Nhìn Lang Nguyệt Tư hốt hoảng bỏ chạy như bị sói đuổi, Cừu Địch đắc ý vô cùng, xem ra đối phó với nữ nhân không thể chỉ biết giở trò lưu manh, một số nữ nhân đã miễn dịch với lưu manh rồi, nhưng chắc chắn chưa mỹ nhân nào miễn dịch với biến thái. Cừu Địch hả hê nhìn mấy bộ đồ lót trong túi, mũi bất giác hít hít, thật hấp dẫn, một cái màu đen, thiết kế voan mỏng khiến chiếc quần nhỏ giống như trong suốt, một cái màu trắng kiểu dáng hơi bảo thủ viền ren khêu gợi, một cái là loại lọt ke phần giữa quần lọt giống như loại dây dài nhỏ, cuốn đến sau mông.
Trong đầu Cừu Địch không khỏi hiện ra cặp mông đầy đặn của Đới Lan Quân được bao quanh bởi chiếc quần lót gợi cảm này sẽ thế nào. Chặc chậc mảnh vải bé tí hon kia làm sao che hết bờ mông của cô ấy.
Đồng thời cũng không hiểu, quần lót là chỗ kín đáo nhất, che chắn nhất, sao phải làm cầu kỳ như thế? Liệu có mối liên quan gì giữa đồ lót và tính cách không? Ừm, đề tài này đáng để suy nghĩ lắm.
Chậc chậc, mình nhìn còn mê như thế, mấy món này mà ném cho Lão Phiêu thì sẽ có kết quả gì, tên đó chắc chắn là tan xương nát thịt cũng báo đáp rồi.
Vừa vặn anh đây đang có ủy thác trị giá 50 vạn cần tới hắn, chưa gì đã ngửi thấy mùi tiền, ha ha ha, em gái chuyến này lỗ to rồi, ha ha ha ...
" Cừu Địch!?"
" Cừu Địch, có phải anh không?"
" Cừu ... Địch! Đúng là anh rồi."
Liên tục gọi ba lần mà hồn Cừu Địch còn chưa quay về, cô gái qua đường kia liền nắm vai y kéo người lại, hai người vừa mới chạm mặt một cái, cả hai người đều sững sờ. Không ngờ lại là Trang Uyển Ninh, Cừu Địch cứ như nhân vật vừa mới xuyên việt xong, trong khoảnh khắc đó không biết phải nói gì. Trang Uyển Ninh cũng mấy máy môi không nói thành lời, vừa rồi cô nhìn thấy Cừu Địch nhìn chằm chằm vào một cái túi tới thất thần không để ý tới mình, không kìm được liếc mắt một cái, thế là liền biến thành cái bộ dạng này.
Cừu Địch phát hiện ra ánh mắt Trang Uyển Ninh đang nhìn cái túi đồ lót, y chỉ muốn phi thân ngay xuống dưới lầu chết quách cho rồi, ú a ú ớ nói:" Chuyện không phải như em nghĩ đâu."
Đây là lời thoại hay thấy trong mấy phim rẻ tiền mà Bao Tiểu Tam hay xem, thậm chí hắn còn mang ra chế giễu nhân vật trong phim là thiểu năng, đến khi chính bản thân rơi vào tình cảnh đó mới thấm.
Thôi chết tôi rồi!
" Không phải thế thì là thế nào?" Trang Uyển Ninh nhìn Cừu Địch trừ trên xuống dưới một lượt, không chỉ có một cái túi, hai tay y toàn túi lớn túi nhỏ mà cái nào cũng của thương hiệu đắt tiền:" Oa oa oa ... Cừu Địch, anh mua bằng này bộ đấy à?"
Cô biết giá trị những bộ trang phục ở nơi này, cái nào chẳng vài nghìn chứ, hai tay Cừu Địch xách tới tám cái túi, giá tới mấy vạn chứ không thể ít hơn. Bản thân Trang Uyển Ninh vào nơi thế này đa phần chỉ là để nhìn thôi, thi thoảng có mua chỉ một bộ, mua xong lúc nào cũng hối hận vừa xót tiền vừa trách bản thân không kìm lòng được, vậy mà ... Càng không ngờ ở một thành phố xa lạ, gặp lại Cừu Địch trong hoàn cảnh như thế.
(*) Lão Thường quá ác với Cừu Địch rồi.