Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 675 - Q4 - Chương 94: Lòng Có Khí Độ Giờ Mới Biết. (3)

Q4 - Chương 94: Lòng có khí độ giờ mới biết. (3) Q4 - Chương 94: Lòng có khí độ giờ mới biết. (3)

Một chiếc xe đạp điện ba bánh bóp chuông len keng leng keng chạy qua dưới cầu vượt, đó là cái loại xe ba bánh ghi nhãn giao hàng nhanh XXX, phía sau dùng thùng inox cao nửa người, chàng trai ngồi phía trước đeo ba lô, mặt sạm nắng phong trần, xuyên qua dòng xe vội vã, không biết là tới nơi nào dưới bóng đêm kia.

Cừu Địch vô tình nhìn thấy cảnh đó bất giác ngây ra nhìn, cảm giác thật ấm áp quen thuộc, làm y thấy toàn thân ngứa ngáy, cứ như mình vừa mới kết thúc một ngày làm việc đầm đìa mồ hôi vậy. Hiện giờ ngồi trong xe máy lạnh không phải hít khói bụi ô nhiễm bên ngoài, bất tri bất giác hồi tưởng ngày tháng ngày tháng trước kia tới Bắc Kinh, trên đầu là mặt trời, xung quanh là bụi mù, nhìn khắp nơi chỉ thấy hoang mang, không hiểu làm sao qua được quãng thời gian đó. Chuyện hạnh phúc nhất khi đó chính là mỗi ngày đếm số tiền lẻ dính đầy mồ hôi hoặc dầu mỡ, ngồi nghĩ xem mình còn cách lý tưởng bao xa nữa, cho dù còn rất xa, nhưng không hề thiếu động lực tiến tới.

Động lực thì Cừu Địch có thừa đấy, chỉ mỗi điều là mục tiêu cứ thay đổi mãi thôi, đứng núi này trông núi nọ, lúc muốn làm đại lý giao hàng, lát muốn vào biên chế, rồi chưa quên ước mơ giáo viên. Chẳng cái nào làm tới nơi tới chốn, không phải không có cơ hội mà tại bản thân quá nửa vời, cho nên chẳng làm được gì.

May mà cuối cùng cũng tỉnh ra, tất cả những người phiêu dạt ở Bắc Kinh đều chờ một cơ hội, Cừu Địch thấy mình đã nắm được cơ hội đó, giờ Cừu Địch đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời mình, y không còn phải lo lương cao thấp, không còn vì thuê nhà mua rau mua gạo mà phải mặc cả, không phải nhìn cửa hiệu sáng loáng mà chùn bước ...

Cừu Địch thay đổi rồi, thay đổi quá nhanh, thoắt một cái túi tiền đã dư dả tới mức y không ngờ tới, chưa bao giờ ngờ được, tiền lại dễ kiếm như vậy. Cũng chưa bao giờ nghĩ tới cuộc sống mình trở thành như thế này, giống như một người làm ăn thực sự, suốt ngày từ khách sạn này đi tới khách sạn khác, hoặc từ nhà hàng này tới nhà hàng khác, tiếp xúc toàn những gương mặt xa lạ, mỗi lần gặp nhau, y đều bất giác nảy ra ý nghĩ ... Rốt cuộc lấy được bao nhiêu tiền từ túi của đối phương.

Nghe quái đản phải không? Thực sự là rất quái đản, giống như bản thân đang ở dị giới vậy, Cừu Địch có chút cảm giác không chân thật, cầm di động lên nhìn, hàng cao cấp, vỏ kim loại mát tay, mà đâu chỉ có một cái. Cách ăn mặc thay đổi rồi, toàn là hàng hiệu, từ trên xuống dưới giá trị vài vạn, không phải như hồi ở Trường An khoác mỗi vỏ ngoài lên đầu, ngay cả đôi tất, áo trong của y đều là thứ đắt tiền hết, mặc vào hết sức dễ chịu.

Y quan sát rất kỹ những người ra vào nơi cao cấp, ăn mặc có vẻ tùy ý, nhưng đều có phong cách của mình, còn người đóng nguyên bộ à? Đó mới là cấp bậc khởi đầu thôi, giống như y, dù sao cũng bước tới tầng cấp khác rồi.

Mình có thích cuộc sống này không nhỉ?

Cừu Địch xuống xe trả tiền, đứng trước đại sảnh một khách sạn quốc tế tỏa thứ ánh sáng như ngọc trai, dịu nhẹ sang trọng, đột nhiên sinh ra ý nghĩ kỳ quái như vậy.

Ôi, bản chất con người đều thế, giống như người đi Mercedes ở nhà đắt tiền, nhưng không quên được mòn mỳ lòng thập cẩm mười đồng ở bên đường. Trong lòng Cừu Địch dâng lên cảm khó nói thành lời, vừa mới rồi trên đường nhìn thấy chàng trai giao hàng nhanh kia, hình ảnh đó vẫn cứ đọng lại trong đầu y, chưa thoát ra được, cuộc sống vất vả đó để lại trong lòng y ký ức quá sâu sắc, nhưng Cừu Địch không hề thấy đó là dày vò hay khổ ải.

Cừu Địch biết, mình không thề thích loại cuộc lừa lọc gian trá này.

Có điều y cũng đã hiểu ra, không phải ai cũng có quyền lựa chọn phương thực sống của mình, ít nhất y không phải người có quyền đó, cho nên y không như trước kia, không thích thì lại nhảy việc khác nữa.

Vì thế Cừu Địch chỉnh lại cổ áo, đi vào khách sạn.

Khi do dự biến thành thuần thục, khi phản cảm biến thành lạnh nhạt, khi áy náy biến thành thản nhiên, có nghĩa là nam nhân đó đã thực sự trưởng thành rồi.

Ngay cả chuyện tái ngộ không vui vẻ gì với Trang Uyển Ninh, bị cô hiểu làm, cũng không làm Cừu Địch thấy buồn phiền.

Trước kia Cừu Địch cũng rất tự tin, nhưng đó là sự tự tin mong manh dễ dàng bị đả kích, bây giờ sự tự tin đó vững chắc hơn nhiều, không phải vì y có tiền hay có đám người trong tay, vì y đã hiểu và chấp nhận trò chơi cuộc đời này. Bất kể tiếp theo thế nào, thắng bại, y cũng sẽ không thất vọng hay nản chí, mà tiếp tục.

Nói ra thì Cừu Địch rất đẹp trai, nhất là khi y để ý tới ăn mặc, xuất hiện một cái liền khiến em gái phục vụ viên dẫn đường nhìn trộm tới mấy lần, cũng khiến Lang Nguyệt Tư buồn chán chờ đợi phải ngạc nhiên đứng dậy.

Thường ngày Cừu Địch ăn mặc tùy tiện chẳng hề để ý hình tượng, lúc này mặc bộ vest chính thức được là thẳng tắp, tóc vuốt keo ngực ra sau, bước chân như theo một nhịp điệu nào đó, cánh tay không còn đút túi hay buông thong tùy ý, mà đặt hờ trước bụng, bước chân đều đặn không nhanh không chậm, trông hết sức tự tin, tinh thần dư dật. Đem so với đám nam nhân đi vào nơi này đại đa số không bụng bự thì trắng trẻo quá đáng, đồng loạt thua kém hết.

" Ánh mắt của cô đang nói cho tôi biết, cô rất đói khát." Cừu Địch vừa lên tiếng đã trêu:

" Đúng thế, đáng tiếc ở phương diện đó anh lại có vấn đề, nếu không tôi thực sự sẽ cân nhắc." Lang Nguyệt Tư hết sức tự nhiên đi tới khoác tay Cừu Địch, theo phục vụ viên lên lầu:

Nhà hàng kiểu Nhật, rất phức tạp, phải cởi giày, phải ngồi vách ngay, bàn rất nhỏ, nhưng phong cách Nhật rất đậm. Người bê rượu, bưng đồ ăn đều mặc trang phục kimono, thi thoảng còn nghe thấy mấy câu tiếng Nhật.

Lang Nguyệt Tư hơi bất ngờ là Cừu Địch có vẻ không xa lạ với hoàn cảnh này, không giống người lần đầu tới ngơ ngác tò mò nhìn cái nọ cái kia, phải biết loại nhà hàng Nhật ở Trung Quốc, bất kể to hay nhỏ đều không có cái nào bình dân hết, ít nhất là cô không biết. Sau vài chén rượu sake, Lang Nguyệt Tư theo thủ tục cũ lấy ra máy quét cỡ nhỏ, tự kiểm tra mình xong rồi đưa Cừu Địch.

" Thú vị lắm à, đề phòng nghiêm ngặt như vậy làm khỏng hết không khi bữa cơm này rồi, tôi từ chối" Cừu Địch lắc đầu:

" Vậy thì anh sẽ mất đi vụ làm ăn này đấy." Lang Nguyệt Tư rất thẳng thắn:

" Tùy cô thôi, dù sao tôi cũng chẳng định nhận vụ làm ăn này." Cừu Địch giang hai tay về phía trước:
Bình Luận (0)
Comment