Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 683 - Q4 - Chương 102: Khéo Và Không Khéo Chuyện Phiền Lòng. (5)

Q4 - Chương 102: Khéo và không khéo chuyện phiền lòng. (5) Q4 - Chương 102: Khéo và không khéo chuyện phiền lòng. (5)

Cừu Địch liếc mắt nhìn, không ngờ đối phương bắt đầu giờ trò quịt tiền như thế, y cũng không vội đòi tiền nữa, chỉ về phía biệt thự số 81, hỏi:" Hiện trong tay tôi có tư liệu chi tiết về năm người trong biệt thự đó, anh có cần không?"

Ái đó còn phải hỏi sao? La Trường Hoan gật đầu tức thì:" Cần!"

" Rất nhanh thôi chúng tôi sẽ có được thông tin về tuyến trên của họ, anh có cần không?"

" Cần!"

" Rất nhanh thôi chúng tôi có thể tấn công vào máy chủ nơi này, anh có muốn thứ mà chúng tôi chặn được không?"

" ..."

La Trường Hoan líu lưỡi, hắn không dám tùy tiện nhận lấy củ khoai nóng đó, đùa đấy à, hắn quá biết thông tin truyền đi từ nơi này là cái gì.

" Trả 10 vạn trước vậy, chuyện nguy hiểm như thế này nhìn là biết các anh không có gan làm ... Bản thân đã không dám còn thăm dò tôi à? Nơi này là một cái tiền trang ngầm phiên bản nâng cấp đúng không? Làm giá cổ phiếu, hoàng hóa kỳ hạn, rửa tiền đều có cả, các anh không đủ gan không đủ tham, vậy thì đừng đụng chạm vào loại chuyện này ... Được rồi, cái này tặng anh, giá bán 10 vạn, đừng quên." Cừu Địch lấy bức tranh vải ra, tặng cho Lang Nguyệt Tư làm cô gái này cười ngại ngùng nhận lấy, y thì thong thả thu dọn dụng cụ vẽ tranh rời đi:

Lại lần nữa chuyện nằm ngoài dự kiến, làm người ta bất ngờ nhưng không vui nổi.

" Xem ra lần này chúng ta thực sự phải về một chuyến, mấy vị lão đại sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này đây." Chuyện quá lớn rồi, La Trường Hoan không thể tự quyết được nữa:

Hai người vội vàng rời đi, không rõ mục đích. Có điều họ vừa đi không lâu thì Cừu Địch lại thong dong xách giá vẽ quay về, đặt xuống đó, lấy trong khe hở giả sơn ra một thiết bị ghi hình, nụ cười rạng rỡ khác hẳn với hai người vừa rồi.

Thôi Tiêu Thiên cũng xuất hiện từ ghế đá công viên gần đó, gấp gọn đồ nghề, giờ mới thực sự lên đường.

Một tiếng sau Cừu Địch và Thôi Tiêu Tiên đi vào một tòa chung cư cao tầng gần đó, bọn họ vừa mới thuê phòng ở nơi này, tầng 34, trong tầm mắt của họ, có thể nhìn thấy được biệt thự số 81. Khắp phòng là thiết bị vừa mới lắp ráp, xốp với bìa các tông vẫn còn vứt bừa bãi, thậm chí còn có một cái ghế tựa siêu cấp cho Lão Phiêu, tên này chỉ có thể nằm chơi, bàn phím đặt trên bụng, trong tầm tay là cái bàn đặt sẵn bánh trái hoa quả, muốn ăn lúc nào cũng có.

Cừu Địch vừa vào nhà đã hỏi ngay:" Thế nào rồi Lão Phiêu?"

" Anh đây tên Vương Soái Soái, đừng gọi Lão Phiêu, khó nghe lắm." Lão Phiêu khó chịu nói:

" Khẩu khí lớn quá, nhất định là có tin mừng rồi." Thôi Tiêu Thiên xoa tay hớn hở:

" Vương Soái không đủ, phải gọi là Vương Bá mới được." Cừu Địch nịnh:

Hai người đi tới gần, Lão Phiêu đắc ý giơ cái ngón giữa còn lớn hơn cả xúc xích lên đáp lại, cạch một tiếng dùng ngón giữa bấm bàn phím. Màn hình tức thì thay đổi vèo vèo, toàn là hình ảnh phía bên trong biệt thự số 81, công nhân đang lau mồ hôi, vệ sĩ đang theo dõi, ở đại sảnh có một nam tử đang mắng mấy người được thuê.

Cừu Địch chỉ ngay màn hình đó:" Có camera ở phía chính diện người này không?"

Lão Phiêu trả lời ằng hành động, hình ảnh phía chính diện xuất hiện tứ thì, Cừu Địch giơ di động lên chụp một cái, cho tới giờ vẫn còn chưa biết chủ nhà là ai.

" Không cần mất thời gian như vậy đâu, tôi tra ra hết rồi." Lão Phiên chuyển màn hình, nhập vào một dãy số dài dằng dặc:

" Ôi mẹ tôi ơi, hệ thống quản lý xe cũng bị anh mò vào luôn rồi hả?" Thôi Tiêu Thiên thốt lên:

" Đúng là dốt nát, chuyện này có gì mà ngạc nhiên, cái hệ thống đó thiết lập từ 20 năm trước, bây giờ khác nào chỗ bán công khai ... Tôi tra xe của hắn, khớp với người luôn rồi." Lão Phiêu nói xong tựa hồ như muốn khảo nghiệm Cừu Địch, dừng tay lại, hỏi:" Cậu chắc chắn là muốn biết chứ?"

" Sao vậy?" Cừu Địch hiếu kỳ nói:" Chẳng qua là lai lịch lớn khiếp người thôi, mông hắn đầy phân, hắn dám lên tiếng à, giờ chúng ta có đi đầu thú thì hắn cũng không dám kiện ấy chứ."

" Vậy thì phải đả kích một chút sự tin của cậu rồi, xem cho kỹ đây." Lão Phiêu ấm phím:

Thôi Tiêu Thiên nhìn một cái run người, đó là xe dùng biển số của sứ quán, xe chỉ là chiếc Volkswagen hết sức bình thường, nhưng mà biển số xe thì lai lịch khiếp người.

Lạ quá, Cừu Địch chẳng có phản ứng gì cả, vẫn ngơ ngác hỏi thế thì sao, Lão Phiêu mắng đúng là đồ nhà quê hết cứu rồi, Thôi Tiêu Thiên giải thích mới làm Cừu Địch có vài phần áp lực.

" Nếu vậy còn chưa đủ, vậy tôi cho thêm ít gia vị nhé, tôi lần theo biển số xe này, tra được thông tin của hắn ở bộ thương mại, theo như thông tin công khái, hẳn quản lý phê duyệt đầu tư gì đó ... Sau đó tôi giả mạo số điện thoại nước ngoài gửi tin ảnh cho hắn, vậy mà cái thằng ngốc đó mở ra xem thật ... Thế là tôi lấy được không ít thứ hay ho trong di động của hắn ... Ha ha ha ha ..."

Trong tiếng cười dâm đãng của Lão Phiêu, trên màn hình hiện ra một đống tin nhắn, không ít những đoạn sặc mùi tình dục. Danh bạ có hơn 800 cái tên, lịch sử cuộc gọi hơn 400, quan trọng nhất là có rất nhiều hình ảnh nữ nhân. Nữ nhân có thể lọt vào mắt của loại nam nhân này thì tất nhiên đều là hàng cực phẩm rồi, Lão Phiêu thi thoảng hưng phấn rú lên chỉ trỏ, có mấy bức hình khỏa thân hoặc bán khỏa thân, nhìn kiểu tạo dáng thì đều là cam tâm tình nguyện để cho chụp.

Bất kể là mỹ nữ công sở nghiêm túc, nữ sinh thanh xuân ngây thơ, hay là kiểu nữ vương băng giá đều có hết, đều là những cô gái phải nghìn người chọn một, toàn ảnh ở chỗ riêng tư, phòng ngủ, hồ bơi, làm người ta xịt máu mũi.

Nếu Lão Phiêu chỉ sưu tầm đồ lót của người ta thì không nghĩ ngờ gì, tên này đưa được tất cả những cô gái đó lên giường rồi.

Cừu Địch không hứng thú lắm, chỉ thi thoảng thuận miệng phụ họa vài câu thôi, cho tới khi một bức ảnh xuất hiện làm mắt y mở to, đi tới.

Chỉ thấy cô gái trong ảnh mặc bộ đồ lót cực kỳ gợi cảm, một chiếc áo ren đen, chiếc quần lót cũng màu đen, nối quần lót còn có sợi tua nối với chiếc tất lụa cũng màu đen nốt, đùi ngọc ẩn hiện dưới lớp tất lụa tràn ngập vẻ đẹp thần bí, tràn ngập mị lực hoang dã, tràn ngập phong tình vô hạn. Cô gái đó đứng trước gương nên chỉ thấy phần sau lưng, gương mặt che đi phần nào, nhưng Cừu Địch vẫn thấy bóng dáng quen thuộc.

Hẳn chỉ là người giống người thôi, Cừu Địch trấn an mình như thế, nhưng đến bức ảnh khác, cũng cô gái đó, mặc chiếc sơ mi trắng của nam nhân, vạt áo buộc ở hông có vẻ không cái cúc áo cho đàng hoàng, khoe trọn bờ mông tròn căng mặc quần lót lọt khe, đôi chân thon dài trắng như tuyết lõa lộ cả ra ngoài, quay đầu nhìn người chụp ảnh, mắt như có nước, gò má ửng hồng, dáng vẻ đó rõ ràng của cô gái vừa trải qua chuyện nam nữ ân ái, hơn nữa còn rất thỏa mãn.

Bức ảnh thứ ba, cô gái đó bò trên giường, vươn tay tới, gương mặt nửa giận nửa dỗi có vẻ đã phát hiện mình bị chụp ảnh, cổ áo sơ mi chưa cài cúc trễ xuống, thấy hết cặp vú mơn mởn cùng nụ hoa phấn hồng khêu gợi.

Lần này chụp chính diện nhìn thấy rõ mặt rồi, không nghi ngờ gì nữa.

Đới Lan Quân!

Hai tên biến thái hưng phấn bình luận thân thể, dung mạo những cô gái trong đó, thậm chí thấy người vừa mắt còn ý đồ tìm kiếm thông tin ... Mãi mà không thấy Cừu Địch nói gì, quay đầu lại thấy y đứng đó như hóa đá từ bao giờ.
Bình Luận (0)
Comment