Q4 - Chương 103: Cuộc đời là thế được và mất. (1)
Q4 - Chương 103: Cuộc đời là thế được và mất. (1)
Ảnh chụp rất nhiều, phải tới mấy trăm tấm, toàn là mỹ nữ muôn hình muôn vẻ, nhìn muốn hoa cả mắt, Lão Phiêu xem một lúc đâm chán nên liền kiếm xem có video không, có chừng chục video ngắn, nhưng làm hắn thất vọng, không có phân đoạn giường chiếu, toàn là cảnh những cô gái đó mặc hoặc cởi quần áo, không khó nhận ra gu của tên kia, đó là mông các cô gái, ngực có thể lép, nhưng mông phải tròn, vểnh.
Hai tên biến thái đang tranh luận cần tìm người phán xử xem mông cô gái nào đẹp hơn, định tìm Cừu Địch thì y đứng đó như người mất hồn, gọi mấy lần không phản ứng.
" Sao thế?" Thôi Tiêu Thiên ngay lập tức nhận ra sự bất thường của Cừu Địch:
" Cậu phải học sở thích của Để Phiến, thấy mỹ nữ không động lòng mới được." Lão Phiêu trêu ghẹo:
Cừu Địch không nói ra, hai nắm đấm siết chặt lại, hỏi:" Hắn tên là gì?"
" Hắn là ... quên béng mất rồi, ai thèm nhớ tên nam nhân, để xem ... Là Du Thế Thành." Lão Phiêu nói xong quay đầu lại:" Này, sao vậy?"
Khi quay đầu thì thấy Cừu Địch lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh, như bị choáng vậy, tay vịn tướng, bước chân không vững. Cừu Địch vào nhà vệ sinh, xả nước lạnh ra vốc liên hồi lên mặt, thở hồng hộc như trâu, ra sức bảo bản thân bình tĩnh lại. Khi nhận ra cô gái trong ảnh là Đới Lan Quân, trái tim y tựa hồ nứt ra, một cảm giác bị phản bội phun trào trong lồng ngực.
Dù giờ biết nam nhân chụp những bức ảnh kia là bạn trai cũ của cô, người ta là bạn trai chính thức, y chẳng có quyền gì để tức giận hay ghen tuông. Đáng tiếc, cảm xúc con người không hoạt động theo cách đó, tựa như có ngọn lửa vô hình liên tục thiêu đốt Cừu Địch.
" Rầm!" Cừu Địch gần như phá cửa xông ra ngoài, để lại Thôi Tiêu Thiên và Lão Phiêu ngơ ngác nhìn nhau không hiểu ra sao.
Lao nhanh xuống dưới gara, lấy chiếc xe của Thôi Tiêu Thiên, lùi xe ra ngoài đường, Cừu Địch đạp lì chân ga, tốc độ xe tăng vọt liên hồi, may mắn đây là ngoại ô, thời gian này xe cũng không có mấy.
Gió mùa đông mang theo bông tuyết nhỏ gào thét cuốn vào trong xe qua cửa sổ mở rộng, thổi cho tóc Cừu Địch bay ngược về phía sau, chẳng biết là vì gió mạnh quá mức hay là vì lửa giận vô hình ngùn ngụt cháy, hai mắt Cừu Địch nheo lại thành một khe hẹp, gương mặt vô cảm nhưng hết sức đáng sợ nhìn không chớp về phía trước.
Kéttttt - Xe chuyển hướng ở ngã ba, bánh xe cọ sát trên đường quốc lộ, để lại một vết cháy xém, Cừu Địch dừng xe lại, hai tay nắm chặt tay vô lăng thở dốc.
" Mày điên à? Muốn chết thì đi chết một mình ..." Bên cạnh xe của Cừu Địch có một chiếc xe khác vừa phanh gấp, nam nhân trên xe mặt cắt không ra máu, thậm chí đũng quần đã ươn ướt, hùng hổ xông về phía Cừu Địch, đến khi nhìn thấy chủ xe, không hiểu sao hắn không nói tiếp được nữa, như ngồi trong xe không phải là con người, mà là thú dữ, bản năng mách bảo hắn, đều trêu vào con thú đó:
Rồ - Xe lại nổ máy lao đi, không có chút dấu hiệu nào báo trước.
Xe cứ vậy lao đi vun vút, đến khi gần tới nội thành, xe đi qua gờ giảm tốc, đường cũng nhỏ hơn, Cừu Địch mới giảm tốc độ xuống, một tay đặt lên cửa sổ mở rộng, một tay cầm tay lái, từ từ đi về phía trước, hai mắt vẫn như không có tiêu điểm.
Gió lạnh buốt xương, Cừu Địch tựa hồ không nhận ra, cứ vậy lái xe trong vô định.
Chuyện tiếp đó thế nào, đến Cừu Địch cũng không nhớ nữa, như có bản năng nào đó xui khiến, khi hoàn toàn bình tĩnh lại thì y nhận ra mình đang ở đường Mộc Tê Địa, xe đỗ ở bên đường, y đặt mông trên bê tông lạnh ngắt làm dải phân cách giao thông, tay khoanh lại, chân vắt chữ ngũ, mắt nhìn chằm chằm cái cổng sắt, trông như sát thủ đi báo thù.
Tới đây làm gì, tìm ai, nếu gặp cô ấy rồi nói gì, Cừu Địch hoàn toàn không biết, lúc đó y không ngồi yên được, nếu không sợ bản thân mình sẽ phát điên mất.
Lúc này lòng y giống như trấn tĩnh lại nhưng thực chất là gần như trống rỗng.
Thời gian là sau buổi trưa, một chiếc Volkswagen hết sức bình thường từ trong đơn vị đi ra, Cừu Địch thình lình nhảy từ trên đôn bê tông xuống, đứng ở bên đường, y đã nhìn thấy người trong xe, người trong xe cũng ngay lập tức nhìn thấy y. Chiếc xe kia phóng vèo qua, đi thêm được mười mấy mét rồi phanh lại đỗ bên đường, lãnh đạo ở ghế phụ lái mở cửa, hình như chần chừ chốc lát, cuối cùng vẫn xuống xe.
Đổng Thuần Khiết, hắn nhìn Cừu Địch với ánh mắt phức tạp, Cừu Địch nhìn lại hắn cũng phức tạp không kém.
Hai người bọn họ từng rất nhiều lần nhìn nhau như thế, chẳng qua là ở hoàn cảnh khác nhau mà thôi. Trong mắt Đổng Thuần Khiết, cái thẳng bé này không còn giống lần đầu mới gặp, cẩn thận cung kính hỏi hắn chuyện công tác, chuyện hộ khẩu nữa. Hoàn cảnh và từng trải sẽ thay đỏi con người, có điều tới giờ Đổng Thuần Khiết vẫn không hiểu nổi, dù thay đổi thế nào cũng không tới mức khiến y phải từ bỏ công tác và hộ khẩu từng dù khom lưng cũng phải có được chứ.
Cừu Địch không di chuyển, cuối cùng vẫn là Đổng Thuần Khiết đi về phía y, từ rất xa Lão Đổng đã chỉ mặt nói:" Này, làm cao đây à? Lại đây, Cừu đại gia, xin mời ngài lên xe."
Lão Đổng không mặc đồng phục thì chỉ giống bao dân gốc Bắc Kinh khác thôi, cái giọng điệu như kinh kịch ấy làm người ta phát ớn, Cừu Địch không ngờ gặp Lão Đổng như thế này, lòng thoáng lóe qua một suy nghĩ, đi tới:" Thế tôi phải xưng hô anh thế nào đây? Phó cục Đổng, anh Đổng hay là Đổng đại gia?"
" Cậu muốn thế nào?" Đổng Thuần Khiết khịt mũi:
" Anh không thiếu người lấy lòng, cũng không thiếu người tôn kính, nếu tôi mà thuộc hai loại người đó, không phải là làm anh thấy vô vị sao?"
Đó là sự thật, khi người ta được thời được thế thì còn thiếu gì người tới thêu hoa trên gấm, nhưng khi gặp xui xẻo thì có mấy ai tới tặng than trong tuyết đâu. Câu nói này khơi lại chuyện cũ, Lão Đổng cười khà khà:" Hình như tôi hiểu ra rồi, đây mới là cậu ... Trước khi đi tây bắc thì cậu giống với tất cả mọi người, nhưng khi từ tây bắc về, cậu lại là chính mình."
" Đa tạ, đó là lời đánh giá công tâm nhất mà tôi từng được nghe." Cừu Địch cảm kích nói, con mắt Lão Đổng không mù:
Ai ngờ lãnh đạo có khác, trở mặt nhanh như chớp, Đồng Thuần Khiết làm động tác nhổ nước bọt:" Phì, cậu đừng có mà đắc ý, tưởng tôi không biết chuyện Bao Tiểu Tam đánh nhau với người ta à? Cậu còn không biết xấu hổ gọi Phí Minh tới giải quyết, giỏi quá, không có quyền cũng dám mưu lợi riêng cơ đấy."