Q4 - Chương 104: Cuộc đời là thế được và mất. (2)
Q4 - Chương 104: Cuộc đời là thế được và mất. (2)
Đó là chuyện xảy ra từ lần trước rồi, chẳng có gì đáng nói, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma thôi, hôm đó Cừu Địch vừa kiếm được khoản tiền lớn từ La Trường Hoan, chia luôn cho đám anh em, như mọi khi, đám Bao Tiểu Tam đi uống rượu, rồi đánh nhau bị cảnh sát tóm hết vào đồn. Mấy chuyện như vậy ở quán nhậu bình thường lắm, làm gì có đúng sai, nộp phạt trị an là xong, ai ngờ bên kia có chút lai lịch, nhất định muốn cho đám Bao Tiểu Tam một bài học, bất đắc dĩ Cừu Địch mới đi gọi cho Phí Minh.
Đang lúc dùng người, nếu không Cừu Địch mặc, giam thằng đó mười mấy ngày, đỡ tốn tiền.
Thế nên Cừu Địch cũng khịt mũi:" Lần sau tôi gọi Kiều vậy, đỡ mang tiếng, anh đã hài lòng chưa?"
" Thôi thôi, gọi Lão Phí là được rồi, con bé khó lắm mới quen được cuộc sống mới. , đừng kéo nó vào mấy chuyện thối nát đó." Lão Đổng quả nhiên thỏa hiệp ngay:" Thôi nói đi, tìm tôi có việc gì? Tôi đoán chừng không có chuyện gì hay đâu, không phải là chơi gái bị bắt thì đánh nhau bị bắt, không thì lừa gạt bị phát hiện, cậu không thể đợi khi phạm tội mới nhớ tới tổ chức được."
Cừu Địch đến đây đâu phải tìm Lão Đổng, lắc đầu:" Đời này tôi nhờ vả tới anh chứ không bao giờ nhờ tới anh."
" Hả?" Lão Đổng ngớ người, vẻ mặt nghiêm túc đó làm hắn tò mò:" Vì sao?"
" Để anh vĩnh viễn nợ tôi, để anh cả đời không được yên lòng chứ sao." Cừu Địch nói không nể mặt gì:
Nếu lấy ơn đòi báo đáp, Đổng Thuần Khiết thấy bất kể là chuyện khó thế nào, mình cũng không từ chối, có điều dùng giọng điệu vô lại nói ra, lại khiến lòng hắn ấm lên, có điều vẫn chưa tin hẳn, thằng nhãi này gian lắm, đừng dễ dàng để bị lừa:" Không cần nhờ vả gì tới tôi thì hình như tôi đâu có tác dụng gì với cậu?"
" Có chứ, anh ăn cơm chưa, chúng ta ăn một bữa cơm đi, bây giờ tôi có chút tiền rồi, tới trước mặt anh khoe khoang một chút không được à? Còn kiếm nhiều hơn làm cấp dưới của anh đấy."
" Xéo sang một bên, cán bộ quốc gia không nhận lời mời ăn uống trong giờ làm việc, thể diện cậu cỡ nào mà đòi dám tới trước mặt tôi khoe khoang."
Cừu Địch bĩu môi:" À, thế thì anh mời nhé, ăn xong tôi tuyệt đối không tranh trả tiền với anh đâu, vậy là vẹn toàn rồi."
Thôi xong, không cẩn thận bị thằng nhãi này gài mất rồi, biết ngay mà, thằng nhãi này sở trường nhất là móc tiền trong túi người khác. Lão Đổng mặt lúc đỏ lúc trắng, chỉ mặt Cừu Địch:" Sao tôi lại thích cái tính thối vô sỉ này của cậu cơ chứ?"
Gọi chiếc xe lùi lại, Lão Đổng cởi chiếc áo vest ném lên xe, mặc vào áo gió thẩm màu, đuổi lái xe đi. Thoáng cái từ vị cục trưởng uy quyền đã biến thành một ông chú trung niên bình thường rồi, thấy Cừu Địch còn đứng ngây ra đó, hắn phất tay:" Nhìn cái gì mà nhìn, đi thôi."
" Hì hì, đây mới là anh Đổng chứ." Cừu Địch cười nịnh chạy theo, nói thật Lão Đổng như có công năng đặc dị vậy, xoa dịu trái tim Cừu Địch không ít:
" Gọi thân thiết thế, hai chúng ta không cần khách khí nhé, kiếm một cái quán nhỏ ăn bát mỳ là được rồi." Lão Đổng chắp tay tay sau lưng, lững thững bước đi:
" Có thật không thế? Anh làm lãnh đạo mà nghèo khó như thế à?" Cừu Địch ngạc nhiên, hồi đi tây bắc hắn rất rộng rãi:
Bản tính của Lão Đổng cũng là thứ vô liêm sỉ, cười nói:" Cậu nhất định muốn lột bộ mặt lãnh đạo của tôi, vậy tôi đành làm người bình thường thôi, cậu đã thấy người nhà mời cơm nhau lại kéo ra nhà hàng lớn ra sức xẻo chưa?"
" Cũng phải, ngồi quán bên đường, ăn bát lớn cho thoải mái."
" Cơ mà tôi phải nói trước, có chuyện gì thì cậu mau nói đi, đến lúc ăn cơm thì không bàn công việc đâu nhé, ảnh hưởng tiêu hóa lắm, có việc gì?" Lão Đổng vẫn cho rằng Cừu Địch có chuyện:
Cừu Địch nghiêm mặt nói:" Thực sự không có chuyện gì mà, tôi chỉ nhớ anh thôi."
" Phì, buồn nôn."
Lão Đổng đi trước, Cừu Địch cười như thằng ngốc theo sau, hai người nói chuyện chẳng nể nang gì nhưng rất thân thiết.
Rượu không pha nước không phải là rượu ngon, tình cảm có chút giả mới là tình cảm chân chính, cả tình cảm cha mẹ con cái cũng vậy, đứa con đi học xa hết tiền gọi điện hỏi thăm cha mẹ, cái đó mới là quan hệ bình thường chân thật nhất trong cuộc sống này. Đi qua một con phố mới thấy vài quán hàng, khu vực này toàn là cơ quan mà, Lão Đổng liền thân thiết khoác vai Cừu Địch, thi thoảng lại chửi mắng y không nên hồn, tới giờ vẫn vất va vất vưởng không chịu kiếm lấy công việc cho đàng hoàng.
Dọc đường thấy cái quán nhỏ trông cũng sạch sẽ tinh tươm lắm, Lão Đổng tạt vào, sắn tay áo lên hô hai bát mì lớn, hai đĩa dưa chuộc, cho nhiều ớt ... Này, đừng quên cho mấy nhánh tỏi.
Còn rượu à, hai chai Nhị Oa Đầu, loại 500 ml ấy.
Hai người mỗi người một chai, vặn nắp ra uống, không cần chén luôn, Cừu Địch ngưỡng mộ nói:" Oa, anh Đổng, làm lãnh đạo mà ai cũng như anh thì quốc gia có hi vọng hưng thịnh rồi."
Phụt, quả vỗ mông này làm Lão Đổng phun rượu ra đằng mũi luôn, dở khóc dở cười mắng Cừu Địch:" Cái thằng nhãi này, không biết nịnh thì đừng mở mồm ra nịnh, muốn nịnh chết lãnh đạo à? Tôi là thứ quan viên nhỏ như hạt vừng thì liên quan gì tới sự hưng thịnh của quốc gia, ở cái đế đô này, người chức vị cao hơn tôi không chỉ chục vạn đâu."
" Quan không quan trọng ở lớn, chức không quan trọng ở cao, bản sắc chưa mất, đều là người tốt." Cừu Địch lắc lư đầu nói:
Lão Đổng xua tay cười, hắn không muốn nhắc tới loại chuyện này, ngồi ngoài uống trà lâu, đối với chuyện lên xuống đã không quá để trong lòng nữa:" Nói ra chức này tôi có được là nhờ cậu, cái mạng này gần như cũng do cậu nhặt về cho."
" Anh đừng khách khí, tôi quên rồi mà anh vẫn còn nhớ à?" Cừu Địch cười xấu xa:
" Thôi, bớt cái trò đó đi, tôi đang nhắc nhớ cậu đấy, mặc dù công là của cậu, nhưng không phải là do tôi xin xỏ gì, mà cậu tự làm ... Cho nên cũng đừng mong tôi trả cậu cái gì, chính sách của Đảng ta là, thực sự cầu thị, công tội không thể trộn lẫn làm một." Lão Đổng cười gian, giống như lúc chỉ phát cho Cừu Địch một vạn tiền thưởng vậy, rất đường hoàng:
" Than ôi!" Cừu Địch cảm khái:" Tổ chức mà toán người như anh thì ngày tiến quân Châu Âu, đánh thắng Mỹ Nhật đều trong tầm tay rồi."
" Đúng rồi, như thế mới gọi là nịnh bợ, nghe hay lắm, tôi là người theo tín ngưỡng chủ nghĩa cộng sản, vì điều này, cạn một chén." Lão Đổng hưng phấn nâng chai lên tu một hơi lớn: