Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 686 - Q4 - Chương 105: Cuộc Đời Là Thế Được Và Mất. (3)

Q4 - Chương 105: Cuộc đời là thế được và mất. (3) Q4 - Chương 105: Cuộc đời là thế được và mất. (3)

Mỳ đã đưa lên, hai bát lớn bốc hơi nghi ngút, một đĩa tương ớt, một đĩa nước tương, hai đĩa dưa góp, mấy nhánh tỏi. Hai người ăn sùn sụt, ớt cho đỏ bát, nhai thêm nhánh tỏi, giữa mùa đông, phải ăn thế này mới sướng. Ăn tới hưng phấn, Lão Đổng lau mồ hôi trán, Cừu Địch biết hắn muốn làm gì, hô:" Thêm hai bát nữa."

Lão Đổng hài lòng lắm, cười ha hả:" Nhìn xem, tôi mà có cái đuôi thế này có phải tốt không? Thằng nhóc, có phải nghĩ thông rồi không, muốn kiếm chỗ trong thể chế hả, chuyện này tôi có thể giúp cậu, không vào an ninh quốc gia thì làm chỗ khác cũng được."

" Không được, sao tôi có thể khiến anh vi phạm nguyên tắc Đảng chứ, tôi là người theo chủ nghĩa vô chính phủ ngoài thể chế, anh phải tôn trọng tín ngưỡng của tôi chứ, đừng dụ dỗ tôi cải đạo." Cừu Địch chặn họng:

Lão Đổng tức lắm, trừng mắt lên giáo huấn:" Cậu vào Đảng bao nhiêu năm rồi còn ăn nói hàm hồ như vậy, nếu là thời cách mạng văn hóa, cậu đã bị coi là phe phản động."

" Thế bây giờ Đảng viên có người tin Jesus thì anh nói sao nào?" Cừu Địch vặn lại:

Ợ, Lão Đổng ợ một cái thật to, thôi, không nhắc tới tín ngưỡng nữa, thứ đó quá cao lớn xa vời, khẳng định không đem ra giáo dục người trẻ tuổi thời nay được, chúng chỉ biết đòi lương bổng đãi ngộ thôi.

Hai người ăn như gió cuốn mây tàn, hết sạch hai bát mỳ, Cừu Địch lại rủ Lão Đổng đi cho tiêu cơm.

Đi thì đi, lời đã nói trước rồi, Lão Đổng không bận tâm nữa, đi ra ngoài một lúc, hai người đồng loạt lau miệng ợ hơi. Cừu Địch đi tới gần một chút, ngập ngừng nói với Lão Đổng:" Anh Đổng, tôi vốn không định nói chuyện này ra đâu, nhưng thấy anh trượng nghĩa như thế, tôi thấy vẫn phải đem cái chuyện nhỏ này nói ra."

" Chà, có hai bát mỳ mà cũng dám nhờ tôi làm việc à? Ha ha ha, thằng nhãi cậu to gan đấy." Lão Đổng vui lắm, hắn thích bắt bí Cừu Địch:

" Còn hai chai rượu nữa, nhìn anh uống thư thái như thế." Vừa rồi là Cừu Địch trả tiền ăn, Lão Đổng để ví trong cái áo vest rồi, toàn thân không có đồng nào, thanh toán qua di động ấy à, không biết làm, Lão Đổng là thành phần lạc hậu rồi:

" Ái dà, cậu có liêm sỉ chút được không hả, được rồi, được rồi, có chuyện gì thì nói đi, chuyện lớn tôi không làm được, cậu đừng làm phiền tới tôi, chuyện nhỏ tôi làm thì mất mặt, cậu cũng đừng làm phiền tới tôi, hiểu chưa?" Đổng Thuần Khiết muốn chặn mồm Cừu Địch, vì hắn không muốn mất đi người bạn hiếm có này:

Bạn bè mà dính dáng tới lợi ích gì đó vào thì không còn là bạn bè nữa, nhưng hắn lại hi vọng làm được gì đó cho Cừu Địch, nếu không hắn không yên lòng, cho nên mới nói ra lời chướng tai như vậy.

Có chuyện thật thì Cừu Địch cũng chẳng nhờ tới Lão Đổng rồi:" Vừa vặn, chuyện của tôi không lớn cũng không nhỏ, anh làm được."

" Thôi, thôi, đừng vòng vo dông dài nữa, nói đi." Lão Đổng khoác tay, Cừu Địch càng lề mề hắn càng bất an:

" Tôi muốn nghe ngóng một chút chuyện liên quan tới Đới Lan Quân, cùng với gia đình của cô ấy." Cừu Địch hạ thấp giọng nói:

Đổng Thuần Khiết đứng khựng lại, sau đó ôm bụng cười như lên cơn, may trời lạnh ngoài đường không có ai, nếu không dọa người ta sợ chết khiếp. Không ngờ là loại chuyện này, bảo sao làm thằng nhãi ranh vòng vo mãi, nếu là chuyện này thì Lão Đổng yên tâm rồi:" Muốn nghe ngóng chuyện gì?"

" Tất cả mọi chuyện mà anh biết."

" Thế thì tôi nói vắn tắt cho cậu nghe nhé, mẹ con bé là đại tá, quân y, chưa nghỉ hưu, về Bắc Kinh được vài năm thôi, đang làm việc ở bệnh viện quân y 302, chuyên gia ngoại khoa." Đổng Thuần Khiết nói tới đó cố ý dừng lại nhìn Cừu Địch, bất thình lình bổ xung:" Cha là nhà thiết kế có tiếng trong giới lắm, người thiết kế thư viện quốc gia đấy."

Cừu Địch bất giác ợ một tiếng, không biết có phải là do ăn no quá không?

Đổng Thuần Khiết cười tới mỡ toàn thân rung chuyển, đợi Cừu Địch bình tĩnh lại một chút, hắn nói tiếp:" Ông nội cô ấy là tham mưu trưởng quân khu, nghỉ hưu rồi nhưng bây giờ vẫn còn khỏe mạnh lắm, không ít cán bộ đảm nhận vị trí trọng yếu trong bộ đội quân khu thủ đô bị ông ấy bạt tai từ thời tân binh mà ra đấy, nên sức ảnh hưởng không hề nhỏ."

Cừu Địch ợ thêm cái nữa, lần này chắc chắn không phải do mới ăn no xong.

" Tình huống cơ bản trong nhà cô ấy là như thế, còn vài người cậu, chú nữa đều làm quan, chức vị cao hơn tôi nữa cơ, nhưng tôi không nhớ rõ. Nơi này là đế đô mà, nói không chừng người lái xe bus tổ tiên là vương gia Đại Thanh đấy, cậu có cần khẩn trương như vậy không? ... Cho cậu biết Đới gia bọn họ nghiêm túc truy ra là có dòng dõi liên quan tới hoàng tộc đấy, thời trước ông nội cô ấy gia sản lớn lắm, sau đó quyên gần hết cho cách mạng." Đổng Thuần Khiết cứ hết lên lại xuống, hắn thích nhìn cái bộ dạng ngơ ngác của Cừu Địch, hả hê bổ xung:" Chúc mừng cậu Cừu Địch, chuyện cổ tích công chúa yêu thằng nhóc nhà nghèo sắp thành hiện thực trên người cậu rồi."

" Anh lừa tôi đấy à, gia cảnh cô ấy mà tốt như thế thì cần gì theo anh bôn ba vất vả như vậy?" Cừu Địch không tin:

" Này Cừu Địch, đây chính là sự thiển cận của cậu đấy, nếu một tổ chức một chính đảng mà tệ hại như cậu nghĩ, làm quan toàn hạng tham ô sâu mọt thì cái quốc gia to lớn này làm sao duy trì được, đã sập lâu rồi ... Kẻ địch lợi hại thế nào thì cậu cũng thấy phần nào rồi đấy, chống lại bọn chúng chẳng lẽ toàn kẻ ngốc vô dụng?"

" Không phải toàn bộ con cháu lãnh đạo đều ăn trên ngồi chốc, thích đạp đầu thiên hạ, ngu dốt vô dụng. Luôn có những người không thức thời, không quên gốc gác, không muốn sống cẩu thả. Thật bất hạnh, nhà cô ấy và nhà tôi đều là người như thế."

" Ông cụ nhà cô ấy vận mệnh gian nan, thời cách mạng văn hóa, vì nguyên nhân chính trị mà bị quy vào phe phản cách mạng, thiếu chút nữa bị xử bắn, về sau phán tử hình hoãn thi hành, ngồi tù mất mười mấy năm mới được xét lại phục hồi nguyên chức. Cho nên con trai ông cụ cũng chẳng được hưởng chút lộc nào từ cha, từ nhỏ đã tự mình phấn đấu ... Đến đứa cháu gái này mới được hưởng chút quyền lợi, nhưng từ nhỏ Đới Lan Quân đã rất nghịch ngợm, không học hành tử tế, bị ông cụ ném vào quân đội, bắt đầu từ binh bét ... Do ông nội nghiêm khắc, yêu cầu cao, con bé đó còn chịu khổ nhiều hơn người khác, đó là nguyên nhân cô ấy không nhắc tới gia cảnh của mình."

" Trong hai nhà chúng tôi, hào quang thế hệ trước chỉ là gánh nặng cho thế hệ sau mà thôi." Lão Đổng cảm khái:
Bình Luận (0)
Comment