Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 687 - Q4 - Chương 106: Cuộc Đời Là Thế Được Và Mất. (4)

Q4 - Chương 106: Cuộc đời là thế được và mất. (4) Q4 - Chương 106: Cuộc đời là thế được và mất. (4)

Nói cũng phải, lời của Lão Đổng làm Cừu Địch tỉnh ra không ít, tâm tình của y dần dần bình ổn trở lại, đối với Đới Lan Quân, lại thêm một phần tôn trọng, mấy bức ảnh đó chẳng nói lên điều gì về cô ấy, cô gái nào đang yêu chẳng thế.

Trong mắt Lão Đổng, câu chuyện hai người vẫn là chuyện cổ tích thôi, hắn nhìn Cừu Địch từ trên xuống dưới, sau đó bật cười:" Cậu ăn mặc thế này không ổn đâu."

" Có vấn đề gì sao?" Cừu Địch không hiểu nhìn mình lại, áo jacket da mới tinh, giày da bóng loáng, thấy tươm tất ra phết:

Thực ra vấn đề không phải ở cách ăn mặc, chủ yếu là Cừu Địch thi thoảng có vài động tác vô tình cũng lộ xuất thân và tính cách của y thoải mái tùy tiện của y, muốn Cừu Địch học trang trọng không dễ dàng, y chơi với Bao Tiểu Tam quá lâu rồi, không còn quay về thời làm cán bộ sinh viên, Đảng viên được nữa. Bản thân Cừu Địch cũng biết, mình càng cố dung hòa vào cuộc sống thành phố này thì càng mệt mỏi, càng thả lỏng, không để ý tới nó nữa, thì sống thoải mái, không còn lo được lo mất nữa.

Đó cũng là vấn đề Lão Đổng nhìn ra, lại một phen răn dạy:" Người thực sự có nội hàm không cần dùng trang sức với hàng hiệu để thể hiện ra mình có gu, sạch sẽ gọn gàng là đủ rồi. Cách ăn mặc của cậu nên nói gì đây, thổ hào, nhìn oai đấy, vài người sẽ phải xun xoe với cậu, nhưng mà cậu nghĩ xem, tới tầng cấp của gia đình họ sẽ quan tâm nhà cậu có bao tiền, địa vị cậu thế nào à?"

" Nếu nhà họ không để ý thì tôi mặc gì cũng có sao đâu, tôi thấy thích hợp lắm mà."

" Thích hợp cái rắm ấy, trông như thằng lưu manh thất nghiệp, có người đàng hoàng nào mà ăn mặc như cậu không hả? ... Còn nữa, ngày nào đó cô ấy dẫn về nhà, nếu nói chuyện với ông cụ thì đừng mở mồm ra khoe mình theo tín ngưỡng vô chính phủ, xem có bị ông cụ cầm gậy phi vào mặt không ... Tôi nói thẳng nhé, con gái tôi mà đi yêu thằng như cậu, tôi đánh gãy chân nó ngay." Đổng Thuần Khiết cười rất đắc ý, hắn thích nhìn Cừu Địch xấu mặt:" Nói trước không thừa, kể cả cậu và Đới Lan Quân không thành thì cũng tránh xa Kiều nhà tôi ra, sau này tôi tìm cho cô bé đó chàng trai tốt."

" Cám ơn, tôi hiểu rồi." Cừu Địch bộ dạng hồn xiêu phách lạc bỏ đi:

Lão Đổng ngớ ra một lúc, chạy theo kéo tay Cừu Địch khuyên nhủ:" Đừng nản chí, chỉ cần kiếm công việc đáng hoàng, cậu chưa hết cơ hội ... Hay là tới chỗ tôi đi. Thật đấy, với lý lịch của cậu đặt lên bàn cục trưởng, anh ấy sẽ ký ngay không chần chừ."

" Thực sự còn cơ hội à?"

" Còn, tôi đám bảo, vấn đề không ở nhà ở xe, không phải cậu kiếm bao tiền, cái nhà đó khác. Ông cụ nhà đó thích chàng trai yêu tổ quốc, không yêu gia đình, nếu ngày mai cậu lên chiến trường liều mạng, ngay hôm nay ông ấy tặng ngay khuê nữ cho cậu." Đổng Thuần Khiết cực lực chứng minh cho Cừu Địch thấy chỉ cần vào An ninh quốc gia, cống hiến cho tổ quốc là có hi vọng mang công chúa về:

Cừu Địch đột ngột hỏi:" Nhưng mà cô ấy có bạn trai rồi, tên Du Thế Thành ấy, hắn làm cái gì nhỉ?"

" Cậu đúng là thằng ... Biết cô ấy có bạn trai mà vẫn còn tán tỉnh người ta, không ngờ còn thành công nữa chứ, không phải là phạm sai lầm mang tính nguyên tắc à, tôi phải nói cậu ra làm sao đây?" Đổng Thuần Khiết ở giữa khó xử lắm:" Dù sao cậu cũng không cần quan tâm nữa đâu, bọn họ chia tay rồi."

Chuyện đó Cừu Địch đã biết, mục đích của y chính là hỏi về Du Thế Thành:" Anh ta làm cái gì? Có hơn tôi không?""

" Ừ, có hơn một chút ... Xem nào, công tác ở nước ngoài, thông thạo năm ngoại ngữ, cậu ta từng làm thư ký đại sứ quán ở mấy quốc gia mà, bên giờ làm việc ở bộ thương mại ... Năng lực công tác kèm với gia thế, đoán chừng khi tới tuổi tôi, cậu ta hẳn phải cỡ tỉnh trưởng, nếu ra nước ngoài thì là đại sứ hay tham tán ... Thế đã đủ chưa?"

Quá chênh lệch, chút thành tích học tập của Cừu Địch chắc chỉ là móng tay so với người ta thôi, dừng lại một chút, hỏi:" Vậy anh ta có nhiều tiền không?"

" Ha ha ha, bằng vào thân phận đó, muốn nghèo cũng khó lắm." Đổng Thuần Khiết không trả lời thẳng:

Cừu Địch hít sâu một hơi, giữ tay Đổng Thuần Khiết đứng lại:" Anh Đổng, tôi nói thật, hôm nay tôi tới đây tìm anh là vì tôi phát hiện ra một tên gián điệp nước ngoài."

" Cái gì?" Đổng Thuần Khiết choáng váng, làm sao đang nói chuyện đàng hoàng lại thành thế này:" Cậu không trêu đùa tôi đấy chứ."

" Liên quan tới Du Thế Thành."

" Cậu nói vớ vẩn cái gì thế, hai người đâu ở cùng một đẳng cấp ... Đừng giận, í tôi là, thằng nhãi cậu làm tôi lẫn lộn ... Hai cậu đâu dính dáng gì với nhau, cậu lấy tin đó ở đâu ra ... Cậu ta có thân thế, có tiền, có quyền, cần gì làm gián điệp."

" Vậy anh có biết anh ta thao túng thị trường chứng khoán, rửa tiền không?" Cừu Địch bất thình lình hỏi:

Đổng Thuần Khiết mặt biến đổi mấy lần, hơi thở gấp gáp, tóm cổ áo Cừu Địch lôi xềnh xệch tới gốc cây, thấy không có ai ở xung quanh mới rít lên thật nhỏ:" Thằng nhãi ranh này, rốt cuộc cậu làm cái quái gì thế hả? Làm sao lại dính vào chuyện này?"

" Xem ra đây không phải là bí mật gì, anh cũng biết." Cừu Địch từ từ gỡ tay Đổng Thuần Khiết ra, Lão Đổng biết vậy thì hẳn là Đới Lan Quân cũng biết rồi:

Lão Đổng hai tay vỗ đầu liên hồi, dậm chân mấy lần, đi qua đi lại, kẹp cổ Cừu Địch xuống, nói thật nhỏ:" Cừu Địch ơi là Cừu Địch, đây không phải là chuyện cậu quản được đâu ... Thị trường chứng khoán có lúc nào không phải là trò chơi cá lớn nuốt cá bé? Vấn đề kinh tế ở thời đại này không còn tính là vấn đề nữa rồi."

Cừu Địch đẩy Đổng Thuần Khiết ra:" Anh thử nói lại với tôi xem tín ngưỡng của anh là gì? Đừng nói với tôi là anh cũng chỉ bốc phét cho vui thôi nhé."

" Cái, cái này ..." Đổng Thuần Khiết nhất thời líu lưỡi không nói được, thấy Cừu Địch xoay người bỏ đi, hắn vội vàng hô lên:" Cừu Địch, đừng làm chuyện ngốc nghếch, xảy ra chuyện không ai cứu được cậu đâu."

" Ai bận tâm chứ? Nếu chúng ta không từ tây bắc về, anh nghĩ liệu có ai để ý tới anh hoặc tôi không?" Cừu Địch quay đầu lại vẫy tay tạm biệt:

Đứng như gà gỗ hồi lâu, đột nhiên Đổng Thuần Khiết vỗ trán mình, hắn hiểu rồi gián điệp gì đó là nói vớ vẩn dọa hắn thôi, ôm đầu chửi bản thân:" Con mẹ nó chứ, thằng nhãi ranh đó đi thăm dò tình báo tới tận chỗ mình rồi, nhưng mà chuyện này cậu ta biết được từ đâu chứ?"

Đổng Thuần Khiết nghĩ không ra, nhưng hắn biết, quan trường là nơi chơi trò quyền lực, mà trò chơi này không thể thiếu dính dáng tới tiền, ở điểm này không một ai tránh được.

Hắn do dự rất lâu, không biết mình nên làm cái gì, chỉ biết cán cân trong lòng hắn không ngó ngàng gì tới Du Thế Thành mà hoàn toàn ngả về phía Cừu Địch, bắt đầu lo cho an nguy của thằng nhãi đó rồi ...
Bình Luận (0)
Comment