Q4 - Chương 107: Cuộc đời là thế được và mất. (5)
Q4 - Chương 107: Cuộc đời là thế được và mất. (5)
Cừu Địch lấy xe rồi rời Mộc Tê Địa, không ở lại đợi Đới Lan Quân, vì y chẳng biết đối diện cô thế nào. Ghen ư? Y không có cái tư cách đó, vì khi chụp những bức ảnh ấy, Đới Lang Quân và Du Thế Thành vẫn là một đôi, nói chính xác là y gian díu với Đới Lan Quân sau lưng người ta, người đáng bị ăn đòn là y.
Nếu nói giận vì cô gái mình yêu thương lại chỉ là trò chơi của người ta, đúng, y có quyền giận, nhưng y là gì để lên tiếng ở chuyện này? Cái thân phận bạn trai của y bây giờ còn chưa chính thức xác lập nữa là, chẳng có lập trưởng gì để nói.
Hơn nữa biết được thân phận của hai người đó, thực sự một chàng trai nông thôn như y ... thật khó mà xen vào.
Rầm! Cừu Địch hai tay đấm mạnh lên vô lăng, ngọn lửa kia mới chỉ tạm thời bị y miễn cưỡng áp xuống, còn lâu mới có thể dập tắt được.
18 giờ, đúng giờ hẹn với Lang Nguyệt Tư, Cừu Địch tới khách sạn Thiên Đô rất sớm chờ đợi, dù gì y chẳng biết làm gì.
Trong thời gian ngồi ở đại sảnh chờ đợi cứ như là gặp ma vậy, hôm nay sao hết cô gái này tới cô gái khác tìm y như vậy chứ? Lại có một mỹ nữ khác gọi điện hẹn y, là Đường Anh, gọi điện suốt, nhưng Cừu Địch không nhận máy, không có tâm trạng.
Cừu Địch nhận ra rồi, cô gái đó không phải là người cộng tác hợp cách, thực dụng mê tiền thì không có gì sai cả, nhưng đứng là cộng sự phải biết cùng tiến cùng lui, có được có mất, nhưng Đường Anh sẽ không cùng tiến cùng lui với y, cô ta quá mức ngả về Cáp Mạn.
Cô gái này thuộc về hàng ngũ bị vứt bỏ, Cừu Địch chẳng có lý do gì tiếp tục dây dưa, làm bạn bè bình thường còn hợp cách chứ liên quan tới lợi ích thì không đáng tin, hơn nữa chuyện này rõ ràng càng lúc càng lớn, y không muốn Đường Anh dính líu vào.
Tin nhắn của Đường Anh lại gửi tới: Cậu đang ở đâu thế?
Cừu Địch trả lời: Đi gặp khách hàng, thực sự không có thời gian.
Đường Anh gửi tin rất nhanh: Có chuyện gấp, cậu sẽ hứng thú, liên quan tới chuyện cậu đang làm, địa điểm cũ, không gặp không về.
Tin nhắn này khiến Cừu Địch thoáng do dự, địa điểm cũ thì chính là cái quán cà phê cách công ty Cáp Mạn không xa, mở cửa kinh doanh tới tận qua 12 giờ đêm cơ. Nóng lòng tìm mình như thế là có chuyện gì nhỉ?
Cừu Địch định mặc kệ, nhưng đi một lúc lại nghĩ có phải mình quá hà khắc với cô ấy không? Dù sao một cô gái sống xa nhà, công việc và tiền lương ổn định mới là mục tiêu phấn đấu, Cáp Mạn có thể cho cô ấy cái đó, còn một chút thu nhập thêm từ mình là thứ quá bấp bênh, làm sao khiến người ta ngả theo mình được.
Còn đang suy nghĩ xem tin nhắn trả lời thế nào thì Cừu Địch vừa vặn nhìn thấy một đôi giày cao gót mũi nhọn gợi cảm, điệu đà dừng ở trước mặt. Cừu Địch ngẩng đầu lên, Lang Nguyệt Tư đang chúm chím môi cười dùng ánh mắt đắm đuối nhìn y.
" Miễn đi, tôi thích nam nhân, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tiền đâu?" Cừu Địch nói thẳng thừng, cô gái này rất xinh đẹp, nhưng y không định có chút dính dáng nào ngoài công việc hết:
Lang Nguyệt Tư không cam tâm, cô cảm giác Cừu Địch che đậy gì đó, con người y không hề đúng như y nói hay thể hiện ra, với tư cách một mỹ nữ, đây là chuyện không chấp nhận được, vừa lén giơ ngón giữa lên với y vừa dài giọng nói:" Không được, ăn cơm với tôi, ăn xong tôi mới đưa cho anh, mỗi ngày đều được cung cấp bữa ăn miễn phí mà tôi chưa hưởng thụ đấy, thật lãng phí."
" Thế thì tìm người khác ăn với cô chứ sao, tôi lấy đâu ra thời gian." Cừu Địch nhún vai nói:
" Ăn với người khác không có cảm giác an toàn." Lang Nguyệt Tư hơi nghiêng người sang, ngay trước mặt phục vụ viên, ôm lấy cánh tay Cừu Địch:" Anh thì khác, anh không có hứng thú với nữ nhân, với tôi mà nói rất an toàn."
Giọng cô hơi lớn một chút, cứ như sợ cô phục vụ viện kia không nghe thấy vậy, Cừu Địch lại sợ người khác nghe thấy, bước chân bất giác nhanh hơn. Lang Nguyệt Tư thấy gian kế đã thành công, trêu:" Này, sao tôi cảm giác anh rất xấu hổ nhỉ, đây không phải cảm xúc nên có của một người biến thái chứ? Hay là anh muốn che giấu điều gì?"
" Còn cô, chẳng lẽ muốn cùng tôi phát sinh chuyện gì?" Cừu Địch hỏi lại:
" Quan trọng là anh có làm được gì không, nếu không tôi muốn cũng ích gì?" Lang Nguyệt Tư u oán nhìn Cừu Địch:
Cừu Địch nhếch mép cười xấu xa:" Lên giường sẽ biết ngay."
" Nhỡ anh không làm được gì thì sao, khi đó sẽ xấu hổ lắm đấy." Lang Nguyệt Tư nghiêm túc như đang thảo luận vấn đề học thuật:
" Phán đoán không thay thế được chân tướng, hoặc là đưa thẻ phòng của cô ra đây, hoặc là đừng quấy rầy tôi nữa." Cừu Địch đưa tay ra:
Khiêu khích luôn có cái giá của nó, Lang Nguyệt Tư thình lình buông tay Cừu Địch ra, lại còn làm ra vẻ giận dỗi:" Chẳng có chút lãng mạn nào hết."
" Thế nên chúng ta nói chuyện thực tế thì hơn, đưa tiền đây." Cừu Địch không chút nể mặt:
Lang Nguyệt Tư tức lắm, bỏ lại Cừu Địch, tự đi lấy món ăn.
Đây là nhà hàng buffet chuyên phục vụ cho khách vip của khách sạn, suất ăn miễn phí. Cừu Địch trưa có ăn hai bát mỳ, nhưng với sức ăn của y như vậy chưa bõ, cuộc sống ở Bắc Kinh này, chẳng có giờ giấc sinh hoạt cố định nào, đôi khi một ngày ăn năm sáu bữa, có lúc cả ngày quên ăn uống tử tế. Đợi khi Lang Nguyệt Tư lấy một khay toàn món ăn tay duyên dáng tới đối diện với Cừu Địch thì y đã gặm được một đống thịt gà rồi, bên cạnh xương chất thành đống, dáng ăn rất bất nhã.
" Chú ý chút, đây là khách sạn quốc tế đấy." Lang Nguyệt Tư nhỏ giọng nhắc nhở:
" Thôi đi, cô nhìn hai người nước ngoài kia kìa, vừa ăn vừa hôn nhau, mất vệ sinh." Cừu Địch chỉ một đôi tình nhân trẻ trong góc:
Đánh giá của Cừu Địch làm Lang Nguyệt Tư dở khóc dở cười:" Ngươi ta lãng mạn, còn anh thì thô lỗ, có cái kiểu ăn nào như vậy không, cắm mặt ăn chẳng thèm ngẩng đầu lên một cái."
" Vậy có muốn không?" Cừu Địch chu cái môi bóng nhẫy ra:" Hai chúng ta cũng lãng mạn một chút."
Lang Nguyệt Tư sởn gai ốc, thậm chí còn theo bản năng cầm dao dĩa lên đề phòng:" Không cần, không cần, anh cứ thô lỗ đi, trông đáng yêu lắm."
" Thế mới đúng chứ, giả ngây thơ còn chấp nhận được, chứ giả vờ lẳng lơ thì không hay đâu, phải trả giá đấy." Vậy mà Cừu Địch lại còn lên tiếng giáo dục lại Lang Nguyệt Tư: