Q4 - Chương 120: Ngày qua ngắn ngủi tới xa xăm. (5)
Q4 - Chương 120: Ngày qua ngắn ngủi tới xa xăm. (5)
Cách Bắc Kinh vạn dặm, sân bay Changi Singapore.
Trong đại sảnh, La Trường Hoan vừa mới đi qua cổng kiểm tra an ninh, chuẩn bị bay về Bắc Kinh, cái thành phố hắn chẳng muốn quay về, nơi đó khói bụi mù mịt, lạnh tới thấu xương, đâu như ở đây, bốn mùa như xuân.
Có điều vẫn phải đi, chuyện đã tiến hành được một nửa rồi, ai có thể chống lại được cám dỗ của lợi nhuận khủng khiếp đó. Hắn chỉ muốn thử một chút, không ngờ được mấy vị đại lão gật đầu, cho hắn quyền thẳng tay mà làm, nhưng đến khi thực sự chuẩn bị làm, hắn lại có chút do dự.
Hắn biết, thương trường như chiến trường, những cuộc chiến cấp độ này một khi nổ ra là phải có một bên sống, một bên chết.
Hắn cũng biết, phải trải qua sự lựa chọn sinh tự thế này, hắn mới có cơ hội được ngồi vào chiếc ghế của những tay chơi lớn, có tài phú trong tay ai mà vô cớ có được đâu. Đằng sau mỗi khoản tài phú khổng lồ không biết bao nhiêu máu phải đổ, không biết bao nhiêu người bình thường nhà tan cửa nát.
Dù là thế hắn vẫn hâm mộ những tay chơi lớn đó, những người thậm chí có thể thao túng chính trị, kinh tế cả quốc gia nhỏ, lý tưởng của hắn chính là trở thành một người như thế.
Đi vào sảnh chờ bay, La Trường Hoan xem giờ, không còn nhiều thời gian nữa, hắn liên hệ với Lang Nguyệt Tư, phía bên đó tiến triển thần tốc, lượng lớn tư liệu không ngừng cuồn cuộn đổ tới, đủ để phát động một cuộc đột kích tài chính rồi. Bên mà hắn lo lắng nhất là Cừu Địch tựa hồ cũng không xảy ra chuyện bất ngờ gì, về lý luận mà nói đám nhà cái thao túng tiền trang ngầm kia phải có tính cảnh giác rất cao chứ?
Bọn họ không phát hiện đám Cừu Địch giở trò thì tốt rồi, phần thắng của hắn sẽ càng cao.
Mọi chuyện an bài xong, hắn gọi điện vào số ở Đại Lục, nhận máy là một giọng nữ:" A lô."
" Chào cô, ngài Michael bảo tôi liên lạc với cô."
" Vâng, tôi đã nghe nói tới anh rồi, anh đã chuẩn bị trở về Đại Lục chưa?"
" Tôi đang chuẩn bị lên máy bay, tôi gọi cho cô là để xác định tuyến được rút lui của chúng tôi."
" Anh cứ yên tâm, an toàn tuyệt đối, có một chuyên cơ tư nhân đợi sẵn ở sân bay thủ đô, anh có thể đi bất kỳ lúc nào ... Nhưng tôi cũng cần anh đảm bảo là có thể làm được tơi mức như anh nói." Đối phương ra điều kiện:
" Vậy cô phải đợi một chút, tôi kiến nghị cô chuẩn bị thêm vài chiếc máy đếm tiền đi." La Trường Hoan cười nói:
" Ha ha, vậy thì tốt, tôi có đủ kiên nhẫn chờ đợi, chúc anh thuận buồm xuôi gió." Đối phương nói xong cúp điện thoại ngay:
La Trường Hoan thở hắt ra một hơi, trong đầu ra soát lại kế hoạch, hắn khẳng định chuyến đột kích này không có chút sơ hở nào.
Nửa tiếng sau máy bay bay lên, hướng tới thành phố chìm trong sương mù lúc nào cũng tràn ngập sự cám dỗ.
Nữ nhân vừa nói chuyện với La Trường Hoan cúp điện thoại xong đứng ở hành lang trầm tư một lúc rồi quay về phòng hội nghị, nói với nhân viên đang chờ đợi:" Tan họp, mọi người vất vả rồi, tiếp theo đây mọi người phải lấy hết tinh thần chuẩn bị nghênh đó giai đoạn cao điểm trước Tết đấy nhé."
Nói xong đi ngay, nam thư ký vội vàng thu dọn tài liệu, laptop lẫn cốc nước riêng của cô, tay xách nách mang đuổi tho.
Người trong phòng sửng sốt nhìn nhau, đây là cuộc họp phân tích kinh doanh của cao tầng Hoa Hâm, dưới sự ảnh hưởng của xu thế chung, tình hình kinh doanh năm nay không được lạc quan. Phía Hong Kong nổ ra mấy cuộc biểu tình quy mô lớn, căng thẳng chính trị làm du khách cao cấp tới Úc sụt giảm mạnh, khắp các thành phố trên thế giới đều báo cáo tin tức xấu, vừa mới thương lượng đối sách thì không giờ giám đốc Hạ tuyên bố tan họp.
Nhưng có vẻ như tâm tình giám đốc Hạ không tệ, hẳn là có tin tức gấp cần xử lý, hơn nữa còn là tin tức tốt lành, đám quản lý trung tầng đứng dậy, quay trở về cương vị công tác.
Giám đốc Hạ chính là Hạ Diệc Băng, nữ nhân đi từ vị trí hướng dẫn viên du lịch thành tổng giám đốc của Hoa Hâm, có quyền uy tuyệt đối trong công ty. Thư ký đặt đồ của Hạ Diệc Băng lên bàn, sắp xếp gọn gàng rồi biết điều lui ngay. Giám đốc Hạ có mấy cái di động, hiện cái cầm trong tay là di động tư nhân, vậy chuyện sắp nói là chuyện riêng rồi.
Quả nhiên thư ký vừa mới lui ra, Hạ Diệc Băng cẩn thận rón rén đi ra cửa, mở cửa nhìn quanh không thấy ai mới yên tâm khóa trái lại, tay cầm di động đi qua đi lại trong phòng, vẻ mặt hưng phấn cực độ.
Nhưng mà còn có vài chi tiết chưa ưng ý, cô rà soát lại toàn bộ quá trình, có vài chỗ dễ xảy ra vấn đề vẫn chưa thể khắc phục. Có điều chỉ cần đảm bảo được tin tức đủ bí mật, sự kiện này sẽ không có chút sơ hở nào, quan trọng hơn nữa là một số kẻ biết chuyện, nếu sau khi chuyện này hoàn thành vĩnh viễn ngậm miệng thì càng không lo tới hậu họa.
Nghĩ tới đó Hạ Diệc Băng gọi điện cho Tạ Kỷ Phong, vị giám đốc Tạ này chính là đối tượng mà cô nể trọng nhất, hai năm qua hợp tác chặt chẽ, đối phương không để xảy ra bất kỳ sự cố gì, hắn làm những việc không thể công khai thì đúng là hảo thủ hàng đầu.
Bên kia nhận máy, đối phương khách khí nói:" Chào chị giám đốc Hạ."
" Giữa chúng ta mà còn phải xa lạ vậy à? Đang làm gì thế, vẫn ở sơn trang của anh điều dưỡng tinh thần đấy à?" Hạ Diệc Băng ngữ khí thân thiết:
" Tôi làm sao dám, chuyện giám đốc Hạ an bài mà, tôi phải dốc toàn lực lo liệu chứ." Tạ Kỷ Phong vẫn giữ đúng chừng mực:
" Ha ha, đầu tư của anh sẽ có báo đáp sớm thôi, tôi cho anh biết một tin, hôm nay La Trường Hoan sẽ trở về Bắc Kinh."
" Vậy là sắp bắt đầu rồi sao?"
" Đúng, sẽ tiến hành trong vòng hai ngày tới, tôi chưa yên tâm về đám người anh cấp cho hắn, vốn chỉ là mấy quân cờ, bây giờ thành mắt cờ rồi. Tôi không muốn vì bọn họ mà chúng ta phải điều chỉnh kế hoạch đâu đấy nhé." Hạ Diệc Băng cảnh báo:
" Chị cứ yên tâm đi, đó chính là nhóm người đã dùng ở trấn Truân Binh đấy, ở đất khách quê người còn có thể chơi đẹp như vậy, bây giờ về địa bàn của mình sao có chuyện thất thủ được chứ." Tạ Kỷ Phong trấn an:
Hạ Diệc Băng hơi chần chừ:" Tôi muốn biết y ở đâu bất kỳ lúc nào, y sẽ nhanh chóng trở thành người biết nhiều nhất, không an toàn ... Ví dụ như bây giờ, tôi muốn biết y ở đâu, anh vẫn kiểm soát được quân cờ của mình đấy chứ, đây là một phần trong điều kiện của chúng ta đấy."
" Chị yên tâm, tôi nói được sẽ làm được, chị muốn biết thì tôi nói cho chị bây giờ ..." Tạ Kỷ Phong lấy cái điện thoại khác ra gọi điện, nói cho cả Hạ Diệc Băng nghe, lát sau báo:" Chị nghe thấy rồi chứ, y đang ở ngoại thành phía tây, tôi đã nói mà, cậu ta rất ưu tú, mò được tới tận tổng bộ của Thịnh Hoa rồi ... Chị nên nhanh một chút đi, nếu không để cậu ta phát hiện ra chân tướng sẽ phiền to đấy."
" Yên tâm đi, tôi không để cho y có thời gian sung túc như thế đâu." Hạ Diệc Băng xác định bên kia đã an bài thỏa đáng, cô cúp điện thoại:
Lần nữa thay đổi di động, Hạ Diệc Băng gọi điện cho Tôn Xương Cam đang sống ở nước ngoài, bên kia nhận máy, giọng chuyển sang nhỏ nhẹ:" Tổng giám đốc, bên tôi đã chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu bất kỳ lúc nào, sau khi điều chỉnh kế hoạch, tài chính của chúng ta hơi giật gấu vá vai. Bây giờ vẫn chưa thấy được hiệu quả của cuối cùng là thế nào ... Cho nên tôi nghĩ, liệu có thể ..."
" Cô cứ xem mà làm đi, lòng tham của đám người nước ngoài đó còn lớn hơn chúng ta nhiều lắm, tôi chỉ lo tiêu hóa không nổi thôi. Cô lập kế hoạch đàm phán trước, tôi thấy mua không dễ đâu, đợi xem sao." Tôn Xương Cam vẫn bình thản như cũ:
" Vâng, tôi sẽ chuẩn bị tốt, tổng giám đốc có thể về bất kỳ lúc nào ạ." Hạ Diệc Băng đợi bên kia truyền ra tiếng tu tu mới dám cúp máy:
Đây là vụ làm ăn trị giá bạc tỷ đấy, khí khái của tổng giám đốc Tôn vẫn làm cô ngưỡng mộ như năm nào còn là cô hướng dẫn viên non nớt. Trong lòng Hạ Diệc Băng nghĩ, câu thương trường như chiến trường thật là hay, những người đứng trên đỉnh cao của tài phú cũng có thể nói cười mà làm địch tan thành mây khói.
Ví như lần này cũng thế.