Q4 - Chương 122: Dòng chảy cuồn cuộn muốn nổi sóng. (2)
Q4 - Chương 122: Dòng chảy cuồn cuộn muốn nổi sóng. (2)
Xe tải nổ máy ầm ầm đi vào, lái xe cười giải thích, nhà máy nào cũng thế, đều có con đường trốn lậu thuế, trả bằng tiền mặt là một cách tốt nhất, hơn nữa còn được hộ cá thể ưa chuộng, không phải kê khai thuê lại còn có thể mặc cả. Thực sự không lừa anh, xe hàng nhỏ như chúng tôi, chạy đi chạy lại một chuyến đến chợ bán buôn bán cho tiểu thương là có lãi rồi.
Đây là lái xe mà Cừu Địch thuê từ thị trường chợ đen, thỏa thuận rất nhanh, thu tiền xuống xe, lái xe đi lấy tiền, kéo Cừu Địch nói:" Huynh đệ, đợi đã, rốt cuộc cậu tới nhà máy để làm gì?"
" Tôi đi tìm người thôi." Cừu Địch trả lời qua loa lấy lệ:
" Này cậu đừng hại tôi nhé, không phải tới đây để phá hoại đấy chứ?" Lái xe rất nghi ngờ, trả lại cho Cừu Địch 1000, có vẻ như đang vùng vẫy giữa đạo đức và nguy hiểm:
" Tôi tay không tấc sắt, anh xem trông tôi có giống người đi phá hoại không?" Cừu Địch vén áo lên, không có gì cả:" Thế nào, có muốn kiểm tra không?"
" Thôi, không cần đâu."
" Tôi đi thăm dò chút tin tức thôi, không tin anh cứ ở đây mà đợi đi, lát nữa đưa tôi về."
" Ừ, vậy thì được." Lái xe thỏa hiệp, cất tiền vào trong túi:
Hai người chia tay, một người đi về khu phân phối hàng, một thì đi về phía khu văn phòng làm việc của nhà máy. Đi vào được bên trong thì quản lý nội bộ lỏng lẻo hơn rất nhiều, Cừu Địch đi ra cửa, nhìn thấy một bảo an đang đứng dựa cửa hút thuốc, người ta chưa kịp hỏi thì y đã chỉ mặt mắng:" Này này, cậu đang làm cái gì thế? Có nhìn thấy ký hiệu cấm khói cấm lửa to tướng ở đây không?"
Loại chuyện này bình thường lãnh đạo trong công ty có thấy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, bảo an vội vàng khom người xuống dập tắt điếu thuốc. Cừu Địch chưa đi đứng trước mặt hắn nhìn chằm chằm, bảo an là chàng trai trẻ, cho nên hơi nhát, nhìn Cừu Địch không mặc đồng phục, rụt rè hỏi:" Anh là ..."
" Tôi là ai không tới lượt cậu hỏi, hơn nữa không quan trọng tôi là ai, dù tôi có là công nhân bình thường cũng có quyền giám sát cậu tuân thủ kỷ luật của nhà mày." Cừu Địch giáo huấn:
" Vâng vâng vâng, xin lỗi anh, tôi mới tới."
" Hết giờ làm tới phòng của tôi, biết văn phòng tổng giám đốc ở đâu không?" Cừu Địch lại mắng:" Đứng thẳng lên, lom khom gì, lại chẳng phải thái giám."
Bao an vội ưỡn thẳng ngực, hô như trong quân đội:" Tôi biết, ở tầng năm ạ."
Cừu Địch xốc lại bộ âu phục cao cấp:" Tôi ở phòng kế bên."
Nói rồi đi ngang qua, bảo an toát mồ hôi, vội vàng đứng thẳng mắt nhìn về phía trước, sợ người ta bới móc ra vấn đề nào đó.
Dọa người ta sợ chết khiếp nhẹ nhàng qua ải, Cừu Địch đi nhanh hơn, theo cửa thoát hiểm tới tầng năm, ở nơi này y không dám đi cầu thang máy.
Trong lúc lên lầu, Cừu Địch nhìn ra sân, chiếc xe Aston Martin của tổng giám đốc vẫn đỗ ở sân, y cho người theo dõi mười ngày rồi hôm nay mới thấy xuất hiện cái xe này, còn ở tòa nhà văn phòng trong thành phố thì chưa từng xuất hiện, loại người nhà giàu này tìm được thật không dễ dàng gì.
Đi lên tầng 5, Cừu Địch theo bản năng nhìn camera giám sát, xác định vị trí từng cái, khu văn phòng này khá cao cấm, có cửa an ninh, phải có thẻ nhân viên mới vào được. Cừu Địch nhíu chặt mày, đầu ngẩng cao 45 độ nhìn trời, tay bóp cằm làm bộ đang có chuyện suy nghĩ ... Lãnh đạo đều thích làm ra vẻ như vậy.
Chiêu này rất hữu dụng, viên chức sau cánh cửa kính không ai nghi ngờ gì, có điều khi một nhân viên quẹt cửa đi vào, y nhanh chân đi theo, khi cửa đóng, nhẹ nhàng kê chân một cái, cửa không đóng lại được, thành công đột nhập.
Không ai chú ý ngoài văn phòng tổng giám đốc có thêm một người, Cừu Địch khẽ gõ cửa văn phòng chủ tịch kiêm tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Hoa La Thành Nhân.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, La Thành Nhân vừa mới đặt điện thoại xuống, hắn ta vừa mới nổi trận lôi đình qua điện thoại, khoản nợ phải thu được vẫn cứ rề rà không chịu trả, anh không giục thì người ta dám không trả, thậm chí có nhiều người là khách hàng lâu năm, rõ ràng là phú hào, nhưng lại giả nghèo giả khổ.
" Mời vào!" La Thành Nhân thuận miệng đáp, tay vẫn tiếp tục gọi điện thoại, cuộc điện thoại này là gọi cho ngân hàng, vẻ mặt vốn đang nhăn nhó đau khổ thoáng cái đã cười sang sảng, giọng tự tin mười phần:" Giám đốc Lưu ... Coi anh nói kìa, chữ tín của Thịnh Hoa chúng tôi mà còn chưa đủ à, tiền năm nay tôi trả anh không thiếu một xu, chỉ muốn hỏi kim ngạch năm sau ngân hàng anh cấp cho tôi được bao nhiêu ... Chúng ta còn làm ăn lâu dài mà, ha ha ha ..."
Kết thúc cuộc điện thoại, hắn ta lại đổi sang vẻ mặt nghiêm trang, tiếp tục gấm máy:" Chi nhánh Thiên Tân phải không, tôi là La Thành Nhân đây, bao giám đốc Tôn của các cô nhận điện thoại ... Bây giờ là mấy giờ rồi mà còn chưa tới công ty hả, làm ăn cái kiểu gì thế ...."
Vẻ mặt thay đổi nhanh như diễn viên vậy, cực kỳ đặc sắc, mắng chửi xong lại tiếp tục gọi điện thoại.
Đoán chừng Cừu Địch bị người ta coi là nhân viên công ty tới báo cáo công tác rồi, y đứng đó người ta chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Cừu Địch không vội vàng gì, rảnh rang quan sát, vị giám đốc La này trẻ lắm, tuổi chưa tới bốn mươi nhưng trông chững chạc hơn tuổi rất nhiều.
Đối với những nhân vật có gia sản tới hàng tỷ thì Cừu Địch chẳng có khái niệm gì, con số đó quá xa xôi với y, nhưng mà dù ấn tượng gì thì La Thành Nhân ở trước mặt chẳng giống, hắn mặc bộ đồ thể thao, trông giống như vừa mới đi tập thể dục về. Ở cửa chỉ treo đúng một cái áo phao chống tuyết bình thường, nhìn gương mặt hắn không thấy dấu hiệu của phú quý, nhưng nhìn thấy rõ dấu vết của người thường xuyên hoạt động ngoài trời, da ngăm đen, tóc ngắn, ngay cả đồng hồ đeo tay cũng là loại đồng hồ thể thao rất bình thường, không hề có vị thổ hào.
Nói chung nhìn qua La Thành Nhân có vài phần tương tự Cừu Địch, nếu không phải là hắn ngồi trong cái văn phòng này thì tám phần bị coi là công nhân.
Có lẽ chính vì sự tương tự đó, mang tới cho Cừu Địch cảm quan không tệ, ít nhất không phải thể loại nhà giàu hống hách làm người ta căm ghét.