Q4 - Chương 124: Dòng chảy cuồn cuộn muốn nổi sóng. (4)
Q4 - Chương 124: Dòng chảy cuồn cuộn muốn nổi sóng. (4)
La Thành Nhân vừa nghe Cừu Địch nói là gián điệp thương nghiệp chứ không phải người tới ý đồ muốn kiếm một công việc thì ngay lập tức nổi giận, vỗ bàn đánh sầm đứng bật dậy, cầm lấy di động trên bàn, gọi bảo an.
Cừu Địch vẫn thoải mái ngồi tại chỗ, dựa lưng vào ghế kệ hắn gọi điện thoại:" Phản ứng của anh như thế không đúng, nếu tôi muốn gây bất lợi cho anh thì tôi đã có đủ thông tin để làm rồi, nếu tôi muốn gây bất lợi cho anh thì cũng chẳng đứng đây nói cho anh biết. Anh nghĩ tôi tới đây làm gì, khoe khoang rồi để anh gọi người ném ra ngoài sao?"
Điện thoại đã thông tới phòng bảo an, trong điện thoại có người cung kính hỏi:" Tông giám đốc La, có việc gì anh cứ sai bảo ạ."
" Không có gì." La Thành Nhân rõ ràng đã nhận ra Cừu Địch nói có lý, không khỏi tò mò y vào tận đây làm cái gì, đưa ra mệnh lệnh chung chung:" Tổ chức tuần tra nhà máy một lượt cho tôi, xem có gì bất thường không?"
Nói xong không đợi đối phương đáp lời đã cúp máy, ngồi xuống ngẫm nghĩ cẩn thận những lời Cừu Địch vừa nói, chuyện không phải như hắn nghĩ thì đây là vấn đề đáng kể đấy, nên thái độ bình tĩnh hơn:" Tôi tưởng cậu tới đây để kiếm một công việc, xem ra không phải rồi, nếu vậy cậu nói rõ mục đích của cậu đi."
Cừu Địch mỉm cười:" Tôi tới đây để làm ăn với anh."
" À, tôi hiểu rồi, ở thủ đô này có một đám người kiếm cơm bằng buôn bán tin tức, thú vị đấy, tôi đã nghe nói tới loại người như cậu, chuyên đợi tóm kẻ xui xẻo để làm thịt ... Được rồi, bây giờ thì nói tới những thứ khó nghe hơn mà cậu vừa nhắc tới đi." Nếu đơn giản chỉ là chuyện làm ăn thôi thì La Thành Nhân chẳng ngại gì cả, quyền chủ động ở phái hắn:
" Đó là nội dung mà tôi muốn bán cho anh đấy, chúng ta phải có thỏa thuận trước khi mua bán chứ, sao tôi có thể nói trước như thế được." Cừu Địch không nói:
" Đừng giở trò láu cá với tôi, không thích nói thì thôi, tôi sẽ không trả một đồng nào đâu." La Thành Nhân khinh bỉ, loại người này còn chưa đủ tư cách ngồi thương lượng tiền bạc với hắn, nếu hắn thấy hữu ích thì cho vài đồng mà may rồi:
" Anh không trả cũng không sao, trước tiên tôi tiết lộ cho anh biết một chút, coi như là quà gặp mặt lần đầu đi. Điều tôi muốn nói là, thứ nhất, anh sắp gặp xui xẻo rồi, hơn nữa còn là loại xui tận mạng đấy." Cừu Địch vừa mới nói một câu đã khiến La Thành Nhân giận sôi gan, cách bàn hung dữ nhìn Cừu Địch như muốn xông qua ăn thịt y vậy. Cừu Địch giơ ngón tay thứ hai lên:" Một câu nữa, không ai cứu nổi anh đâu, chuyến này anh chết là cái chắc ... Thậm chí anh ngay cả chết thế nào cũng không biết đâu."
Rốt cuộc không nhịn được nữa, La Thành Nhân xông qua bàn như hổ dữ, vung tay tát Cừu Địch, tay hắn rất to, cái tát như mang theo tiếng gió.
Người này quả nhiên có rèn luyện, nhưng chưa là gì với Cừu Địch, y giơ tay đỡ chát một cái, hai ngón tay vươn ra chọc thẳng vào mắt hắn. La Thành Nhân nhanh như cắt ngả người về sau né tránh, nhưng chân đồng thời đạp thẳng vào hạ bộ đối phương, Cừu Địch nhảy lùi hai bước, vừa vặn né được cú đá cực hiểm đó, ung dung như không, tay còn mượn đà đẩy một cái, làm hắn loạng choạng suýt ngã chổng vó.
La Thành Nhân hai mắt tóe lửa, chỉ qua phen giao phong ngắn, hắn biết không đánh được liền bấm chuông trên điện thoại bàn, rất nhanh thư ký và trợ lý gõ cửa đi vào, sau đó sững sờ, tổng giám đốc chửi mắng om xòm, không ngờ có kẻ tự ý xông vào nơi này.
Tiếng chửi bới của La Thành Nhân kinh động toán bộ tầng năm, tất cả nháo nhào, tiếp đó một đám bảo an gần chục người xông vào, Cừu Địch không phản kháng, giơ hai tay lên, bị người ta bẻ tay, ấn đồng, áp giải tới phòng bảo an.
Cùng lúc đó trong khu rừng phía sau nhà máy Thịnh Hoa.
" Sao rồi, vào chưa?" Thôi Tiêu Thiên sốt ruột hỏi:
" Ha ha ha, sao không vào được cơ chứ, anh mày đây không cưỡng bức được nữ nhân, chẳng lẽ lại còn không cưỡng bức nổi một cái máy vi tính, có khi nào anh không vào được?" Lão Phiêu cười rùng rợn:
Hai người bọn họ lúc này đang nấp trong một chiếc xe thương vụ rách nát, chiếc xe không tắt máy, liên tục cung cấp điện. Bọn họ cắm chốt ở đây mười ngày, rốt cuộc cũng đã kiếm được cơ hội, trên màn hình vi tính của Lão Phiên, liên tục thể hiện có tài liệu được truyền tới.
Lão Phiêu hơi chột dạ:" Để Phiến, đây là ăn trộm bí mật thương nghiệp thật sự đấy, bị tóm được ít nhất phán 5 năm."
" Anh trộm chứ có phải tôi trộm đâu." Thôi Tiêu Thiên chối bỏ liên quan:
Lão Phiêu giơ ngón giữ lên:" Này pretty boy, mày cũng là tòng phạm đấy, trại giam không nhận anh đây, nhưng mày thì họ hoan nghênh lắm ... Cỡ như mày vào đó thì xếp hàng đợi anh em bên trong cưỡng bức đi nhé."
" Oa, thật thế sao, bao nhiêu người đói khát như thế, cường tráng như thế, tôi phải hưởng thụ lắm đây." Thôi Tiêu Thiên mắt long lanh:" Tôi vào đó thế nào làm vua."
Hai tên biến thái nói chuyện may mà không có ai khác nghe thấy, nếu không e là không chịu nổi chạy sang bên nôn rồi. Chẳng bao lâu sau file truyền xong, Thôi Tiêu Thiên giành lấy laptop kiểm tra, máy vi tính của chủ tịch kiêm tổng giám đốc cơ mà, không có cái nào cao cấp hơn được nữa. Tài liệu rất nhiều, có kế hoạch marketing, có tài vụ của tổng công ty, có kết toán chi phí quan hệ công chúng, nhất thời hắn không phát hiện ra thứ mình cần.
" Chết, hỏng rồi." Lão Phiêu kêu lên đưa di động ra, Thôi Tiêu Thiên ghé đầu nhìn, di động của Lão Phiêu có kết nối trực tiếp với di động của Cừu Địch, lúc này trên camera lại truyền về một gương mặt xa lạ, cho thấy người này đang kiểm tra di động, đồng thời chỉ có một cách giải thích cho tình huống này. Lão Phiêu hốt hoảng kêu lên:" Mau chuồn thôi, lộ tẩy rồi, bị tóm được rồi, thế nào người ta cũng đánh nhừ xương."
" Không đâu, Cừu Địch là ai chứ, cậu ta đâu có giống anh mà sợ." Thôi Tiêu Thiên an ủi:" Xem em có chuyện gì đã, cậu ấy phải liều mạng xâm nhập huyệt hổ có được những thứ này đấy, đừng để lãng phí."
Lão Phiêu kết nối với máy vi tính, chuyển hình ảnh từ camera của Cừu Địch lên màn hình lớn hơn, nín thở xem ở bên kia phát sinh chuyện gì.