Q4 - Chương 150: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (1)
Q4 - Chương 150: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (1)
Nhiễm Trường Hoan, Du Thế Thành là dân chơi tài chính đương nhiên cũng biết cái tên đó, nghe nói kẻ này sau khi rời Hong Kong đã tới Singapore, tên đó hiển nhiên chỉ được người ta thuê thôi, đứng phía sau hẳn là đám cá mập quốc tế.
Lần này hắn gây họa lớn rồi, tổn thất sẽ không chỉ là tiền, đám cá mập đó sao có thể nhắm vào chút xíu tiền trong tiền trang ngầm của hắn được, đem ra quốc tế, không bõ người ta cười cho.
Du Thế Thành bị dội một chậu nước lạnh, từ đầu tới chân lạnh ngắt rồi, muốn tức giận cũng không nổi nữa, thế nên Cừu Địch liền biến thành hạt cát trong chuyện này, không đáng nhắc tới nữa.
Có điện thoại gọi tới, vẫn là số vừa rồi, Du Thế Thành nhận nhận điện thoại hỏi ngay:" Là hắn thuê anh à?"
" Đúng vậy, hắn trả chúng tôi 10 vạn, công việc là ngắt điện, thả chuột." Cừu Địch cố gắng hạ thấp vai trò của bản thân trong việc này:
" Vậy thì ai lấy đi dữ liệu, ai tấn công máy chủ?" Du Thế Thành tra hỏi, đây mới là điều cốt tử, còn tấn công phá hoại biệt thự 81 thì chẳng là gì:
" Đại ca ơi, có mỗi anh là bị bịt mắt thôi, thằng đó ở thủ đô ném ra cả ngàn vạn đồng, nhỏ từ lưu manh đường phố, lớn tới hacker, gián điệp thương mại đều bị hắn thuê rồi. Ngay cả tin tức về chuỗi nhà máy chế biến thịt cũng do hắn làm đấy." Cừu Địch khéo léo tuồn tin:
" Nhà máy chế biến thịt à?" Du Thế Thành lẩm bẩm chuyện vốn không liên quan gì, mày nhíu lại:
Có khả năng lắm, sản xuất đầu nguồn sẽ ảnh hưởng tới tiêu thụ hạ nguồn, chỗ hắn lại xảy ra chuyện nữa, vậy thì đám siêu thị lớn kia hết cứu. Lòng tham của đám này thật lớn, không chỉ nhắm vào tiền của mình, mà còn ...
Đầu bên kia Cừu Địch rụt rè nói:" Đại ca, chắc anh tra ra thân phận của chúng tôi rồi, anh nghĩ chúng tôi có thể làm nổi bằng đó việc không ... Thế, chúng ta bỏ qua nhé?"
Du Thế Thành càng nghĩ càng khiếp đảm, đang như kiến bó chảo nóng đi qua đi lại trong đại sảnh, lòng bực dọc nóng náy:" Bây giờ nói có tác dụng gì? Tôi với anh không thù không oán, anh lại làm loạn hết cả lên sau lưng tôi, anh nghĩ cứ như thế mà bỏ qua được à?"
" Này, anh không biết nói chuyện cho tử tế à? Đừng tưởng là tôi không biết anh làm cái gì nhé, anh thao túng cổ phiếu, rửa tiền, còn tệ hại hơn bất kỳ loại tội phạm nào. Nói thẳng ra là anh nhảy vào giang hồ rồi, bị người ta chơi là do anh thiếu bản lĩnh, sao lại nói như là anh đáng thương lắm, như anh là người bị hại ấy."
" Tôi nói này chắc anh làm khối nhà khuynh gia bại sản, treo cổ nhảy lầu rồi đúng không? Lúc ấy anh thế nào, chắc đứng trên cao nhìn xuống, khinh rẻ người kém hơn nhỉ? Đã là sói mà còn giả vờ là cừu, anh có bản lĩnh thì đi đấu với kẻ ngang tầm mình ấy, bắt nạt mấy tên lưu manh bọn tôi kiếm thành tựu để thấy mình giỏi giang làm gì." Cừu Địch đột nhiên trở giọng khiêu khích:
Từng câu từng chữ đánh bào tim Du Thế Thành, hắn rít lên:" Chúng đáng chết, anh cũng không thoát được đâu, không kẻ nào thoát hết."
" Ôi thế à, tôi thì thấy trong tất cả đám chúng ta, anh sẽ là người chết nhanh nhất đấy." Cừu Địch châm chọc:" Uổng cho tôi còn tưởng anh là nhân vật lớn thế nào, chẳng qua chỉ đến thế, gặp chút chuyện chưa gì đã cuống lên."
Du Thế Thành nắm chặt tay, trước giờ hắn làm mấy chuyện này, như chơi trò chơi trí tuệ, hắn thậm chí chẳng thấy mình làm việc xấu, thế giới này là vậy, anh bản lĩnh kém người ta thì phải chấp nhận.
" Lại có phải là tiền của anh đâu, tôi cũng không lấy tiền của anh, báo thù cái gì?"
" Anh đi truy bắt tôi làm cái gì hả? Ném tôi cho đám chủ nợ kia thì chúng cho qua à? Tôi trả lại 10 vạn nhé, thế là tất cả đều vui à?"
" Cảnh sát khắp thành phố này sắp truy bắt anh rồi, tôi không tin bây giờ họ lại đi điều tra xem ai thả chuột chứ không phải là đống tiền khả nghi kia nguồn gốc thế nào."
" Này ông chủ Du, lúc này anh còn đi truy lùng tôi làm gì thế? Tôi mà là anh thì đã ôm theo đống tiền chạy trốn lâu rồi ... Hay là anh nghĩ ra tòa sẽ cãi thắng được người ta. Chậc, tôi không nghĩ thế đâu, nhiều kẻ không cho anh sống ra tòa nói linh tinh."
" Ông chủ Du, tôi đã nhân nghĩa lắm rồi đấy nhé, anh xem tôi nắm đống chuyện về anh, tôi có đi tố cáo anh đâu, anh ..."
Không chịu nổi những lời lải nhải của Cừu Địch nữa, Du Thế Thành cúp máy rồi, trán đổ mồ hôi, hắn chẳng còn chút phong độ nào cả, lấy ống tay áo lau đi.
Lão Độc nãy giờ đứng bên, quan tâm hỏi:" Ông chủ Du, tình hình thế nào?"
" Không sao." Du Thế Thành đi về phía người của hắn, hỏi nữ kế toán:" Số tiền có thể điều động được là bao nhiêu?"
" Tiền trong nước thì không chuyển đi được nữa, tiền ở nước ngoài thì không thành vẫn đề, bị đóng băng 600 triệu ..." Nữ kế toán nói:
" Ủy thác giao dịch, đem toàn bộ cổ phiếu bán ra ... Chuẩn bị đi, chúng ta và đi vừa nói ... Các anh nghĩ cách lấy hộ chiếu cho tôi, đây là chìa khóa nhà của tôi, hiện là 1 giờ sáng, hai tiếng sau tôi đợi các anh ở Tân Cảng." Du Thế Thành an bài công việc cho mấy vệ sĩ, bản thân và nữ kế toán thì thu dọn đồ đạc, xem ra là chuẩn bị đi rồi:
Kết thúc như thế này à? Lão Độc thấy làm như vậy đầu voi đuôi chuột quá, chuyện này đã dùng danh tiếng của hắn phát ra lệnh truy sát rồi, nếu dừng ở giữa chừng thì không phải là hắn tự vả vào mặt à? Hôm nay gặp bất lợi như thế, chắc chắn là có lời đồn thổi trong giới.
Nghĩ mà xem, một thằng lưu manh hạng bét mà Lão Độc hắn còn không đối phó được, vậy thì sau này còn đứng chân trong giang hồ thế nào?
Lão Độc cân nhắc chút rồi nói:" Ông chủ Du, tên nằm kia phải làm sao? Còn tên họ Bao nữa, tôi nghe lệnh anh, chắc giờ này hắn chẳng còn mạng nữa rồi ... Chúng tôi làm việc không bỏ dở giữa chừng, kể cả tên Cừu Địch kia, mọi người đang tìm kiếm ngoài kia."
Chẳng qua là sợ không trả tiền thôi, Du Thế Thành nói thẳng:" Rất nhanh thôi sẽ có 500 vạn gửi vào tài khoản của anh, thấy sao?"
Hả, những 500 vạn, Lão Độc toàn thân run rẩy, bị tiền đập cho choáng váng rồi, vỗ ngực:" Anh yên tâm, thằng họ Cừu đó nhất định không còn mạng rời thủ đô đâu."
" Ai bảo tôi muốn giết y, tôi không hứng thú với cái mạng nát của một tên lưu manh ... Có điều tôi cũng không muốn để y sống thoải mái, làm gì thì làm, miễn là để y thấy sống không bằng chết. Đây là sở trường của anh cơ mà, chặt tay y, đánh vỡ đầu gối của y, chọc mù mắt y, hoặc biến y thành thần kinh thất thường đều được cả." Du Thế Thành chỉ hận không thể đích thân chứng kiến điều đó, đưa tay kéo nữ kế toán, hai người vội vã rời đi:
Lão Độc bị tiền làm còng lưng rồi, đi theo từng bước như thái giám:" Ông chủ Du cứ yên một trăm cái tâm, đợi xem tin tốt lành là được."
Khom người tiễn ông chủ Du ra ngoài, lại tiễn lên tận xe, Lão Độc hưng phấn quay về, 500 vạn, số tiền quá lớn với hắn, bước chân loạng choạng như say rượu, không phân biệt được đông tây nam bắc nữa.