Q4 - Chương 151: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (2)
Q4 - Chương 151: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (2)
Hàng cây vùn vụt trôi về phía sau, dọc theo đường vành đai tám làn xe chạy theo hai hướng, có thể nhìn thấy dòng xe cộ giống như vô số ánh sao băng lóe lên, xẹt qua.
Du Thế Thành đích thân lái xe, mặt lạnh tanh ghìm chặt vô lăng mắt nhìn chằm chằm về phía trước, vì bên cạnh hắn bây giờ chỉ còn lại nữ kế toán thôi, từ đi đâu cũng được tiền hô hậu ủng tới thoáng cái chỉ còn lại một mình, vậy mà chỉ mới nửa ngày thôi, thậm chí mấy tiếng trước hắn còn ngồi ăn tối với nữ minh tinh. Từ thiên đường rơi xuống địa ngục như thế, Du Thế Thành làm sao bình thản cho được.
Nữ kế toán chỉ biết làm theo yêu cầu của ông chủ, chuyển cho Lão Độc 500 vạn, làm trong nghề tài chính này cô mơ mồ cảm thấy đây là số tiền có thể lấy cái mạng Lão Độc. Cô không biết có phải ông chủ đang lúc rối trí nên suy nghĩ không thấu đáo không, dè dặt hỏi:" Ông chủ Du, bây giờ tài khoản chắc chắn bị bên điều tra kinh tế theo dõi, cứ thế chuyển cho ông chủ Đô, e là ..."
" Hắn do tôi nâng đỡ lên, dù có hủy trong tay tôi thì hắn cũng phải vui vẻ mà nhận thôi, giao hắn cho cảnh sát, sẽ có nhiều người kiêng kỵ hơn." Du Thế Thành đã dự đoán được một kết quả sắp tới, chỉ có Lão Độc ngu xuẩn vẫn đang hớn hở vì được khoản tiền lớn, không biết rằng người khiến hắn tức giận nhất là bản thân. Chứ sao nữa, Du Thế Thành lệnh Lão Độc truy tìm người kia từ lâu, vậy mà để tới lúc chuyện đã rồi thì thằng ngu đó mới tìm ra, hắn không trút giận lên Lão Độc thì trút giận lên ai.
Xe đang đi theo hướng rời khỏi thủ đô, nữ kế toán lưu luyến quay đầu lại nhìn thành phố giờ chỉ còn ánh đèn lấp lánh phương xa, trước kia chẳng cảm thấy gì, sao bây giờ làm lòng người đau như cắt, cô cũng không chấp nhận được kết quả này:" Chẳng lẽ vứt bỏ hết thảy mà đi."
" Tiếp theo đây tôi phải bỏ trốn rồi, cô là người trực tiếp thao tác thì phải hiểu hơn ai hết chuyện chúng ta làm lớn cỡ nào, bất kể là bên ủy ban chứng khoán hay cảnh sát đều không tha cho chúng ta, chưa nói đám chủ nợ kia nữa ... Cô có thể lựa chọn ở lại, nhưng tôi kiến nghị cô nên đi với tôi, có thoát được hay không chưa biết, nhưng ít ra vẫn còn cơ hội. Nếu không thoát được thì chúng ta làm một đôi uyên ương đồng mệnh đi." Tới thời khắc này rồi Du Thế Thành trở nên bình tĩnh mà quyết liệt, giọng điệu mệnh lệnh không cho phản bác đó làm người ta sợ hãi:
Nữ kế toán không trả lời, chỉ biết khóc thút thít, thực ra còn cần trả lời gì nữa, đường chỉ có một, đã không còn lựa chọn nữa.
……. ……
" Hai đứa bọn mày lại đây, đánh thức hắn."
Lão Độc gọi thủ hạ tới đánh thức Đinh Nhị Lôi, mồm nói mắt thì vẫn nhìn thông báo chuyển khoản trên di động, toàn thân hưng phấn như chơi thuốc vậy, đúng là lạc đà gầy còn to hơn ngựa, người ta lâm vào cảnh đó mà nói gửi 500 vạn là gửi ngay, chẳng khác gì 500 đồng.
" Đi kiếm ít nước dội tỉnh hắn."
" Mày đi đi."
" Xa bỏ mẹ, mày đi đi."
" Chậc, kiếm nước làm gì, có sẵn mà."
Hai thằng bảo an ăn hại đùn đẩy nhau một hồi chợt phát hiện ra có nước sẵn có, việc gì phải đi đâu, thế là kéo khóa quần đái thẳng vào Đinh Nhị Lôi. Đinh Nhị Lôi vừa mơ màng tỉnh lại liền bị người ta đá cho hai phát:" Này, tỉnh dậy đi, giả chết cái gì?"
" Bọn mày, bọn mày khinh người quá lắm ... Cùng lắm thì giết đi ... Chúng mày đái lên người ta, không sợ báo ứng à?" Đinh Nhị Lôi ngửi thấy mùi khai khai, thều thào nói:
" Nhìn cái bộ dạng của mình còn giống người nữa à?" Một thằng bảo an ăn hại sớm ngứa mắt với bộ dạng đê hèn của Đinh Nhị Lôi rồi, thằng chó này là loại bán đứng huynh đệ, đếch ai ưa hết, cầm gậy cao su chọc vào người hắn, quay đầu gọi:" Độc ca, hắn tỉnh rồi, bị thương không nặng, giả chết thôi."
" Trông coi cho tử tế, đừng để hắn ngất đi." Lão Độc đã tính toán rồi, tiền tới một cái làm đầu óc hắn nhanh nhẹn hẳn, trực tiếp gọi điện cho Cừu Địch, chuyện này làm càng sớm càng tốt, không thể để thằng đó chuồn mất:" Họ Cừu kia, đừng nói là tao không chiếu cố mày, ai làm người nấy chịu, mày ra đây, tao sẽ không làm hại người khác, thế nào?"
" À, tao nói này Lão Độc, đầu mày bị lừa đá đấy hả, mày gọi điện cho tao thì tao đoán chừng là ông chủ mày đã chạy rồi hả? Mày còn tốn sức làm gì vậy, muốn sống chết cùng tao lắm à?" Cừu Địch thăm dò:
" Mày mà xứng à?" Lão Độc khinh bỉ:" Tuy ông chủ đã đi rồi, nhưng không bảo tao bỏ qua cho mày. Với lại tao cũng không thể bỏ qua cho mày được, chỉ vài thằng lưu manh thôi mà không xử lý được, tổn hại thanh danh của Lão Độc tao, sau này còn ai dám bỏ tiền thuê tao làm việc nữa."
" Ôi, bọn lưu manh vô văn hóa đáng sợ thật đấy, mày không biết chữ chết viết như thế nào sao? Mày chắc chắn là muốn liều mạng với tao chứ?"
" Không nghiêm trọng như thế đâu, ông chủ không định lấy cái mạng chó của mày, chỉ không muốn mày sống tử tế thôi. Bằng vào chuyện này, kể từ ngày hôm nay trở đi, mày có thể trốn, mày có thể chạy, nhưng tao sẽ lần lượt moi từng người bên cạnh mày ra, cha mẹ mày, bạn gái mày, tới khi mày phải thò mặt ra mới thôi ... À phải, trong tay tao còn có một thằng huynh đệ của mày đấy, muốn nói chuyện với hắn không?" Lão Độc nhìn về phía Đinh Nhị Lôi, hắn đang tìm nhược điểm của đối phương, phàm là loại đen ăn đen thì ít nhiều có chút nghĩa khí, nếu Cừu Địch cũng là loại đó thì đơn giản rồi:
" Được, dựa theo lời mày nói mà làm, chuyện tao làm tao chịu, không liên quan tới người khác, thả hắn ra." Cừu Địch nói:
" Ha ha ha, mày có có gan đấy, vậy thì dễ thôi, tao thích mày rồi đấy, tới đây đi, đường Nguyên Lý ngoại ô phía nam, công ti vật dụng an toàn Cửu Châu, ngay bên đường đấy. Tao không sợ mày báo cảnh sát đâu, hoặc là mày cứ thử báo cảnh sát xem sao."
" Chuyện của chúng ta gọi cảnh sát vào làm gì ... Để bạn tao nghe điện thoại đi."