Q4 - Chương 152: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (3)
Q4 - Chương 152: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (3)
Lão Độc đi tới bên cạnh Định Nhị Lôi, ngửi thấy mùi nước tiểu cùng vũng nước trên sàn, suýt nổi khùng, con mẹ chúng nó, lũ vô văn hóa, đây là công ty, có phải xó nhà chúng nó đâu mà phóng uế bừa bãi. Có điều chuyện chính quan trọng hơn, hắn tạm nén giận chưa xử lý mấy thằng đó, cầm điện thoại giơ trước mặt Đinh Nhị Lôi:” Huynh đệ của mày, nói đi.”
Đinh Nhị Lôi mở đôi mắt tí hi vô thần ra, huynh đệ nào, còn ai quan tâm tới thằng mạt hạng như hắn chứ, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng Cừu Địch:" Bên đó là Tam Nhi hay Nhị Bì ... Có nghe thấy không, xảy ra chuyện gì?"
Là Cừu Địch, Đinh Nhị Lôi nhận ra ngay, giọng nói cấp thiết đó làm hắn vừa thoáng nhen lên chút ấm áp lại đau lòng, hối hận, day dứt. Tại hắn mà ra cả, nếu không phải hắn muốn ra nước ngoài chơi gái, nếu hắn nghe lời Cừu Địch mà chạy ngay không về nhà thì chẳng ra cơ sự này, cũng chẳng liên lụy tới Bao Tiểu Tam. Càng nghĩ càng đau khổ hối hận, Đinh Nhị Lôi mếu máo nói:" Cừu Địch, tôi là Nhị Bì đây, tôi không còn mạng mà tiêu tiền nữa rồi ... Nhớ mua cho tôi mảnh đất tốt ở nghĩa trang công cộng phía tây nhé, tôi sống không ra người, khi chết phải chết cho ra người."
" Anh nói gì thế, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Cừu Địch sốt ruột hỏi:
" Bọn chúng, bọn chúng thả tôi xuống xe kéo đi, xe chạy hơn 100 km/h, mài hết hai chân tôi rồi, chân tôi phế rồi ... Còn đái lên mặt tôi nữa ... Cậu đi đi, tới đây cũng chỉ nạp mạng mà thôi ..." Đinh Nhị Lôi cảm xúc quá mạnh, nói năng lẫn lộn không rõ ràng, vừa nói được vài câu thì khóc rống lên, tức thì bị hai thằng bảo an đá mấy phát:
Lão Độc trừng mắt đẩy hai thằng đó ra, để hắn ngất xỉu nữa thì phiền, giục:" Đừng nói lời thừa thãi, bảo hắn tới cứu mày."
Lâm vào đường cùng rồi, tựa hồ kích phát lên dũng khí cuối cùng của Nhị Bì, thời khắc đó tên làm giấy tờ giả hèn nhát, bỉ ổi, xấu xa dốc sức hét lên:" Cừu Địch, đừng tới ... Tam Nhi bị chúng đánh chết rồi, cậu chạy nhanh lên ... Á .."
Một cú đá thẳng vào mặt cắt ngang lời Đinh Nhị Lôi, Lão Độc đứng dậy, phẩy ta ra hiệu hai thằng thủ hạ lui ra, đe dọa Cừu Địch:" Mày nghe thấy rõ rồi chứ hả, huynh đệ mày đang trong tay tao, trước khi trời sáng mà không thấy mày, tao sẽ vứt hắn xuống kênh thối, hoặc là đường sắt, tóm lại là lôi hắn đi, thấy tiện chỗ nào thì vứt chỗ đó, mày tự xem mà làm."
Phía bên kia im lặng mất một lúc, chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc như vừa chạy đường dài về, mất một lúc Cừu Địch tựa đang nghiến răng nói từng chữ:" Được, chưa tới trời sáng chúng ta sẽ gặp nhau … Mày gọi người đi, đừng trách tao bắt nạt mày, trước khi trời sáng, tao sẽ lật tung cái ổ chó của mày, không thấy mày đừng trách tao ra tay với vợ con mày ... Mẹ mày, đen ăn đen à, xem ai sợ ai chứ! Thằng chó gần nhất dám lấy người nhà dọa tao, giờ cả nhà nó xanh cỏ rồi, mẹ mày!"
Điện thoại đã ngắt, Lão Độc kinh ngạc, hắn nghe ra được ác ý trong những lời ác độc đó, dù là người đã trải qua sóng gió lớn, hắn cũng không dám xem nhẹ. Nhìn lại Đinh Nhị Lôi đã sống dở chết dở vẫn kêu đồng bọn chạy đi, lại nhìn đám thủ hạ tản mác của mình, đứa hút thuốc đứa ngáp ngủ, lo lắng lại thêm vài phần, hét lên:" Gọi người đi, kêu hết huynh đệ của chúng ta lại đây ... Thằng này khó chơi đấy, bảo sao ông chủ Du lại trả những 500 vạn, mau gọi người."
Thằng bảo an lải nhải:" Có cần không đại ca, nửa đêm thế này, trời lại lạnh ..."
Chát! Lão Độc sôi máu xông tới tát một phát:" Ai bảo mày đái lên người người ta chứ hả? Thằng chó má vô học này, không biết cái gì không nên làm à?"
" Còn mày nữa, đi mau!" Lão Độc rống lên:
Hai thằng bảo an vội vàng né tránh, chạy đi chỗ khác gọi điện thoại, gọi người, phàm là có chuyện đánh nhau thì phải gọi thật đông, ít nhất thì người đông thế mạnh, nếu không không có dũng khí.
Nơi này dưới chân thiên tử, không ai dám nổ súng cả, chỉ có thể chơi hàng lạnh, cho nên đông người là yếu tốt kiên quyết của thành bại. Mà đây cũng là bí quyết thành công của Lão Độc, một đống huynh đệ đồng hương đồng môn đồng tộc gì đó nói chúng là chỉ cần chút dây mơ rễ má là kéo vào cho đông, không cần biết mày là giao hàng hay là dân bốc vác, ở nơi này đi đâu cũng cần anh em đúng không? Huống hồ sau khi hắn lập công ty an ninh, thi thoảng còn tiếp nhận chính phủ địa phương ngăn cản người đi tố cáo.
Nói ra bao năm qua Lão Độc thành công, hơn nữa không gặp phải chuyện gì lớn, chỉ nhờ đúng một chữ: Đông!
Nhưng mà chuyện hôm nay khiến mí mắt Lão Độc cứ giật liên hồi, hắn ngồi xuống bên cạnh Nhị Bì, châm một điếu thuốc nhét vào miệng đối phương. Đợi Nhị Bì rít mấy hơi, hắn mới do dự hỏi:" Thằng huynh đệ kia của mày trước kia kiếm ăn ở đâu thế, tao ở đất này bao năm chưa từng nghe nói có một thằng như thế."
Nhị Bì lờ đờ:" Không biết, nhưng tao biết cậu ta từng giết người."
" Mày dọa ai thế hả, nếu trong tay có án mạng thằng nào dám mò tới thủ đô." Lão Độc khinh bỉ:
" Ha ha ha, vì cậu ta to gan, tao hỏi mày, nếu đổi lại là mày, chuyện hôm nay mày dám làm không? Cậu ta còn chẳng coi ông chủ mày ra gì, lại đi sợ mày à?" Đinh Nhị Lôi khinh bỉ lại, cố sức nhổ điếu thuốc đi, chỉ là sức yếu, không nhổ tới chỗ đối phương:
Lão Độc giật mình, hai mắt dại đi vì sợ, nói đúng rồi, cái chuyện hôm nay, cho bao nhiêu tiền hắn cũng không dám làm, không cần biết thằng đó to gan hay ngu dốt thì cũng làm rồi, chuyện đó còn dám làm thì không sợ tới đây.
Do dự và hoài nghi làm Lão Độc thêm bất an, đưa ra mệnh lệnh thứ hai:" Gọi thêm người nữa đi, gọi được ai cứ gọi hết tới, không được thì báo cảnh sát, gặp phải loại bạt mạng rồi, khó dây đấy."
Mệnh lệnh của hắn bị Đinh Nhị Lôi nghe thấy, Đinh Nhị Lôi ngửa đầu cười to, cười tới hai mắt đầy nước, cười thê lương cực độ, cười cho đám kia kinh ngạc, quên cả ra tay với hắn.
Nhị Bì đột nhiên tin, Cừu Địch nhất định sẽ tới, nhưng hắn chỉ mong Cừu Địch đừng tới, hắn không xứng đáng.