Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 734 - Q4 - Chương 153: Khó Mà Quay Đầu Lòng Đã Chết. (4)

Q4 - Chương 153: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (4) Q4 - Chương 153: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (4)

Đoạn ghi âm cuộc nói chuyện điện thoại giữa Cừu Địch và Lão Độc đã dừng mấy phút rồi mà chưa ai nói gì, Mã Thụ Thành nhắc: " Phải đưa ra quyết định rồi, ý các cậu thế nào đây?"

Lúc này là 1 giờ 30 phút, đêm tuyết lạnh căm, mấy người tụ tập trong một gian phòng bí mật được thiết lập trong thời gian họ hành động, giao hẹn nếu gặp bất kỳ sự cố gì thì trốn tới đây ẩn nấp, bên trong chuẩn bị đủ lương thực nước uống dùng cả tháng. Vừa xong bọn họ nhận được điện thoại của Cừu Địch nói Đinh Nhị Lôi đang bị giam trong công ty dụng cụ an ninh, Bao Tiểu Tam khả năng đã chết. Tuy biết chuyện này có nguy hiểm, nhưng không ngờ được kết cục lại như thế này.

" Liều mạng cũng có kết quả gì không? Nơi này là thủ đô." Thôi Tiểu Thiên ngập ngừng:" Chúng ta chỉ có vài người thế này ..."

Nói tới đó mắt hắn nhìn Cảnh Bảo Lỗi tay chân tong teo đang gục mặt khóc, rồi nhìn sang Lão Phiêu béo tới đi lên xuống thang cũng cần người đỡ, thế thì đán đấm gì?

Lão Phiêu trợn mắt nhìn lại, ánh mắt của tên biến thái khinh thường người bình thường.

" Các cậu hiểu lầm rồi, Cừu Địch bảo với tôi chia tiền rồi cho các cậu đi, tình hình nghiêm trọng lắm rồi. Lão Phiêu đem khoản tiền cuối cùng chia cho mọi người, giải tán đi." Mã Thụ Thành nói:

Lão Phiêu tay đã đặt lên bàn phím nhưng do dự không thao tác:" Vậy Cừu Địch thì sao?"

" Cậu ta chuẩn bị đi gặp Lão Độc, cứu Nhị Bì ra, các cậu đi hết đi, tôi ở lại là được, thế nào cũng có người lo hậu sự ..." Giọng Mã Thụ Thành chứa đầy tang thương, hắn không dám hi vọng nhiều:" Trước kia tôi hoài nghi tất cả, nhìn ai cũng thấy bọn họ có ý đồ bất chính, nên tới giờ không có bạn bè gì. Kể cả là những người do hắn tôi dắt huấn luyện như Nhị Bì, Thôi Tiêu Thiên, ai cũng cố kỵ tôi. Cho dù Cừu Địch chân thành đối xử với tôi, tôi cũng nghi ngờ cậu ta, nhưng càng tiếp xúc, tôi càng hiểu vì sao cậu ta có thể gom đám các cậu ở bên cạnh rồi."

" Đi đi, tôi không cần, dù sao tôi chẳng có gia đình, chẳng người thân, chỉ một mình, cùng lắm thì lại vào tù, không thì phơi thây ngoài đường cũng tốt, đỡ phải lo tuổi già sống thế nào."

Cảnh Bảo Lỗi lúc này đã khóc tới hai mắt đỏ hoe, môi cũng bị cắn bật máu, hai năm qua cùng cái thằng ngốc đó đánh đánh cãi cãi, đùa đùa nghịch nghịch, không ngày nào yên, cứ nhìn thấy cái mặt lại muốn mắng hắn vài câu, thằng ngốc ơi là ngốc, nói ra câu nào là như thằng thiểu năng ... Thế mà tình cảm sâu sắc từ lúc nào không hay. Bây giờ chẳng những âm dương vĩnh biệt, còn chẳng biết chết bờ bụi ở đâu, Cảnh Bảo Lỗi đau như đứt tưng khúc ruột, sao thế mà đi được, nghẹn ngào nói:" Tôi không đi, cùng lắm là cá chết lưới rách, tôi không tin thằng đó ba đầu sáu tay ... Tình cảnh nguy hiểm hơn anh em tôi cũng trải qua rồi .... hu hu, thằng ngốc đó bỏ lại tôi rồi, tôi không thể bỏ lại Cừu Địch ... Cậu ấy chỉ còn tôi thôi … "

" Mẹ nó chứ, không đi nữa, không có thằng đó sau này ai kiếm đồ lót mỹ nữ cho tôi ... Pretty boy, chẳng lẽ mày định chuồn à?" Lão Phiêu bị Cảnh Bảo Lỗi làm xúc động, xịt mũi mấy cái lườm Thôi Tiêu Thiên:

Thôi Tiểu Thiên xấu hổ lắm, vừa rồi hắn còn sợ Cừu Địch dẫn họ vào chỗ chết, nói:" Không dẹp yên được chuyện này ai dám tiêu số tiền kia, tôi cũng không ngốc, nếu một mình tôi đi, chẳng may các người đâm sau lưng tôi thì sao?"

Cảnh Bảo Lỗi lau sạch nước mắt, đùng đùng nổi giận:" Lão Mã, anh là thổ địa nơi này, chắc kiếm được đồ chơi, kiếm cho tôi, hàng nóng ấy, tôi nhân lúc tối trời diệt thằng chó."

“ Bình tĩnh đi, các cậu loạn cả lên thế này cũng không ích gì. Hàng nóng tôi kiếm được đấy, nhưng không ích gì, chúng ta cần người, không cần vũ khí, để tôi tính xem nào.” Mã Thụ Thành bóp trán, vắt óc suy nghĩ nhanh, bắt đầu an bài:

“ Lão Phiêu, hack vào camera giám sát của cái công ty kia, tìm xem cái xe nào đưa Nhị Bì tới đó, sau đó truy ngược theo camera giám sát giao thông xem hành trình thế nào, chúng ta phải xác định tình trạng của Bao Tiểu Tam, chết cũng phải lấy xác về.”

“ Tiêu Thiên, liên hệ với số điện thoại này, xem họ huy động được bao nhiêu, có mặt là có tiền, mỗi người 300, à không 500, tiền trả luôn ... cậu đừng lộ diện, đám đó cũng không phải tin được, nguy hiểm đấy.”

“ Bảo Lỗi, cậu đi rút tiền mặt, gom được bao nhiêu thì gom, chúng ta cần nhiều tiền đấy, chia nhau ra mỗi người làm một việc, cậu liên hệ với Cừu Địch, tôi ra công trường một chuyến, xem chúng ta có thể làm được gì …”

Trong lúc cấp thiết, Mã Thụ Thành cũng chỉ có thể nghĩ chừng đó thôi, làm tới đâu tính tới đó vậy, trừ Lão Phiêu ra, tất cả nhanh chóng rời khỏi căn nhà bí mật ở ngoại thành.

Không biết bao nhiêu người ngủ say trong góc tối tăm ở thành phố rộng lớn này được đánh thức, những tờ tiền đỏ rực có thể kích thích những đôi mắt lim dim phát sáng. Những người lao động đang ngủ co ro trong túp lều tạm bợ, nghe đốc công hô một tiếng, xách xẻng xách cuốc đi ngay. Đám chơi thuốc say nát trong quán bar, KTV, nghe tới có việc kiếm tiền, xách theo chai bia, loạng choạng tụ tập cả đống. Còn cả một quần thể đặc thù chuẩn bị kiếm lấy số rác đầu tiên khi xe rác đổ xuống, nhận được điện thoại: Ê bọn đồng nát, tới đầu đường Nguyên Lý ở ngoại thành phía nam, gọi theo đồng hương, có tiền để kiếm.

Đám nhặt đồng nát khoác áo lên, những người tướng mạo ăn không đủ no này à, nói đi là đi ngay được.

Đêm càng lúc càng khuya, nhưng tội ác không bao giờ ngủ.

Cừu Địch nhận được điện thoại của Cảnh Bảo Lỗi khi vừa mới xuống xe ở một tiểu khu nằm trong vành đai ba, mọi người không ai chịu đi, gánh nặng chất trên vai y thêm một phần ... nén bi thương xuống, hít sâu lấy bình tĩnh quan sát xung quanh, nơi này không có mảng xanh hóa bắt mắt như tiểu khu ngoại thành, không gian có vẻ chật chội, nhưng giá cả trên trời, chính là nơi ở của ông chủ La Thịnh Hoa. Dù là giữa đêm khuya, an ninh nơi này vẫn rất nghiêm, ba người đang tuần tra, không có chuyện ngủ gà ngủ gật ngồi canh cho có. Thế nên Cừu Địch còn chưa tới gần cổng đã có người đi ra hỏi rồi.

" Tôi muốn tìm La Thành Nhân, phòng 32, khu B08." Cừu Địch giọng hơi khàn, mắt đỏ, trông hết sức đáng sợ:

Bảo an đề phòng ngay, bộ dạng này chưa gọi 110 là may rồi:" Nửa đêm sao chúng tôi dám quấy nhiễu chủ nhà."

" Nếu làm lỡ chuyện của ông chủ bên trong, còn nghiêm trọng hơn cả bị quấy nhiễu đấy, không tin thì anh thông báo đi, hắn đang đợi tôi, hay tôi tự nói cho." Cừu Địch tỏ rõ thái độ không báo không xong:

Do dự vài dây, bảo an nghĩ, gọi điện báo cùng lắm ăn chửi một trận, dây dưa với thằng này, không biết gặp phải chuyện gì, hắn liền đưa điện thoại nội bộ cho Cừu Địch. Đổ chuông một cái là có người nhận máy, rõ ràng chưa ngủ, Cừu Địch nói:" Tôi là Cừu Địch, đang ở cổng tiểu khu, cho anh 5 phút, ra đây gặp tôi."
Bình Luận (0)
Comment