Q4 - Chương 154: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (5)
Q4 - Chương 154: Khó mà quay đầu lòng đã chết. (5)
Khẩu khí đó bảo an nghe cũng ớn, sống trong đó toàn là người có tiền lẫn quyền, có ai tới đây không khúm núm vâng dạ.
Vậy mà kỳ, chưa tới năm phút đã có người đi dép lê chạy ra, mặc nguyên cả áo ngủ, vừa thấy Cừu Địch một cái là mừng rỡ vươn cả hai tay ra nắm thật chặt lắc liên hồi, bộ dạng đó chỉ thiếu điều quỳ xuống lạy ba lạy nữa thôi.
Bảo an biết khôn chủ động nói:" Ông chủ La, thì ra là bạn của anh, chúng tôi xin lỗi."
" Đâu chỉ là bạn, mà là đại ân nhân trong đời tôi ... Tôi tìm anh suốt cả ngày hôm nay rồi, bây giờ người của tôi vẫn đang tìm anh." La Thành Nhân nắm tay Cừu Địch rất chặt, kéo nhanh qua cửa:
Đêm khuya vắng người, vừa vặn là lúc nói chuyện, Cừu Địch chặn không cho hắn dông dài:" Anh không cần cám ơn tôi, đó là nhờ nhãn quang độc đáo và phán đoán chính xác của anh thôi."
" Không không, phải cám ơn chứ, chuyện này thực sự phải cám ơn cậu ... Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì? Bây giờ ai cũng nói tôi có vấn đề, tôi rút tiền chạy trước, mà cái thằng khốn kiếp Du Thế Thành thì không thể tìm ra được nữa, tôi có nghìn cái miệng cũng không cãi nổi." La Thế Thành mặt đưa đám, té ra lún vào rắc rối không kém gì mất tiền:
" Chuyện của anh cứ để sau đã, bây giờ tôi có chuyện cần nhờ tới anh đây, có một người anh em của tôi bị bắt rồi, một người đã bị đánh ... chết!" Cừu Địch nghẹn lại, tời giờ vẫn không tin nổi, cái thằng ngốc đó, vậy mà đi rồi:
La Thành Nhân líu lưỡi:" Người anh em, tôi có phải là đại ca xã hội đen đâu, loại chuyện này tôi phải giúp thế nào? Hay là báo cảnh sát, tôi quen biết ít cảnh sát đấy ... Phải rồi, ai làm?"
" Lão Độc, tên mở công ty Cửu Châu gì đó ở thành nam." Cừu Địch đáp:
Ặc ... La Thành Nhân nghẹn cứng họng, hắn biết không ít chuyện, Lão Độc là người do Du Thế Thành dựng lên, làm không ít chuyện bẩn thỉu cho Du Thế Thành, nếu hai bên xung đột, vậy Cừu Địch đã làm cái gì, khỏi nghĩ cũng biết:
" Anh không muốn giúp tôi?" Cừu Địch nhìn vẻ mặt của hắn, hỏi:
" Tôi giúp thế nào, giúp anh một cái khác nào xác thực với người ta, tôi là người chơi biệt thự số 81 đó chứ?" La Thành Nhân khó xử vô cùng:
" Chuyện đó cũng qua rồi, người chơi xấu biệt thự số 81 ấy không liên quan tới anh, cũng không liên quan tới tôi, giờ đã rơi vào tay cảnh sát, không ai kiếm chuyện với anh đâu."
" Nhưng mà tôi quen Lão Độc, còn từng nhờ hắn làm việc, riêng bằng vào quan hệ giữa tôi và Du Thế Thành, tôi cũng không thể giúp anh ..." Vừa nói xong La Thành Nhân biết mình lỡ lời, vội vàng bịt miệng lại:
" Anh cho rằng xảy ra chuyện này còn có người nói mình quen biết Du Thế Thành à?" Lòng Cừu Địch đang như lửa đốt, bực mình vì sự chậm chạp của thằng cha này:" Cho anh biết, giờ khả năng hắn đã lên máy bay chạy rồi, cảnh sát không phong tỏa được tài khoản nước ngoài của hắn, so với việc ngồi chờ chết, không bằng đem tiền chạy. Ngu xuẩn, giờ còn ai liên hệ được với hắn à?"
La Thành Nhân vỗ đầu mắng mình ngu ngốc, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, làm đầu óc hắn loạn cả lên, nhất thời suy nghĩ không thấu đáo.
" Hắn mà chuồn mất thì anh càng không giải thích được, hay anh là đợi hắn giải thích hộ, hơn nữa anh nghĩ tôi dám làm gì cái biệt thự đó à, trong đó có bao nhiêu tiền, tôi mà lấy đi được sao?" Cừu Địch chỉ bản thân hỏi:
Cái đó khỏi phải phán đoán, lấy được làm gì còn tới đây nhờ vả gì hắn nữa, chắc chắn là không phải rồi:" Rốt cuộc là ai mới được, ai mà chơi lớn như thế chứ? Tôi nhìn khắp Bắc Kinh không ai dám làm vụ này, người có khả năng thì không làm chuyện hại người không lợi mình ấy, rơi vào cảnh sát rồi thì làm gì có lợi cho ai được nữa."
" Vẫn câu nói đó, tôi có thể cho anh biết đáp án, nhưng anh phải giúp tôi, anh rút được ra bao nhiêu tiền như thế, nể mặt tiền, chưa đủ cho anh giúp tôi à ... Anh nên rõ, tôi không nhất định phải nhờ tới anh, số phú hào bị kẹt tiền vì vụ này không phải ít, tôi có thể đem chân tướng ra đổi lấy sự giúp dỡ của họ ... Anh đã không có thành ý thì khỏi." Cừu Địch nói xong xoay người đi ngay:
La Thành Nhân hoàng hồn chạy theo kéo Cừu Địch lại, đây là thời khắc biết trước người khác một phút, biết hơn người ta một câu thôi cũng có thể ảnh hưởng tới sinh tử rồi, sao có thể để người nắm giữ bí mật lớn như thế đi mất:" Giúp, sao không giúp chứ, cậu muốn làm gì, cùng lắm tôi bỏ tiền chuộc người về."
" Sai rồi, tôi không cần tiền, tôi chỉ cần người, tôi phải đích thân xử lý hắn, phải đánh cho hắn sợ, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn." Cừu Địch nói dứt khoát:
" Cần người à, thế mà anh không nói sớm, được, anh cần bao nhiêu?" La Thành Nhân thở phào, chuyện đơn giản, hắn nhiều công nhân lắm, trong đó còn rất nhiều quân nhân chuyển nghiệp nữa, xưa nay đánh nhau Thịnh Hoa có sợ ai:
Cừu Địch từng điều tra Thịnh Hoa nên không lạ điều ấy, tiền thân của Thịnh Hoa là do một đám cựu chiến binh lập ra, dựa vào làm mỳ ăn liền nuôi sống đám anh em xuất ngũ, tuy giờ làm lớn vẫn không quên truyền thông, năm nào cũng thu nạp quân nhân: " 2000, ít nhất phải một nghìn, tôi muốn xóa xổ công ty bảo an đó."
Ặc ... 2000 người? Đùa à? La Thành Nhân mồm há ra mấy lần không phát nổi một âm tiết, hắn biết chắc chắn không phải là chuyện đi theo hò hét lấy thanh thế thôi đâu, thế nào cũng to chuyện … 2000? Tên này điên rồi, định phát động cả cuộc chiến à? Xảy ra chuyện gì, hắn cũng xong đời.
Thấy La Thành Nhân không nói nổi lời nào, Cừu Địch khinh bỉ:" Không lẽ anh nghĩ rằng chuyện nhà máy chế biến thịt chỉ là đồn thổi à? Anh nghĩ chuyện đó chỉ là một hồi khủng hoảng truyền thông thôi à? Anh cho rằng đám người sau lưng dàn xếp vụ biệt thự 81 chỉ vì ít tiền ở đó à? ... Rắc rối của anh chưa bắt đầu đâu ... Không cho người à? Gặp lại sau."
Hả, nói thế kẻ thao túng chuyện ở biệt thự số 81 cũng dính tới rắc rối mà công ty hắn đang gặp phải, La Thành Nhân cuống lên giữ tay Cừu Địch:" Cho cho cho ... Cho ngay, tôi sẽ điều hết người trong nhà máy tới, anh đới đấy, tôi lái xe chở người, anh đừng đi đâu đấy ..."
Hắn sợ nhất lúc này là Cừu Địch đi mất, kéo luôn cả y xuống bãi đô xe, chẳng về nhà, vợ hắn vội vàng mang di động chìa khóa tới cho chồng, hai người lên xe rời thành phố, tới nhà máy của Thịnh Hoa.