Q4 - Chương 155: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (1)
Q4 - Chương 155: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (1)
Mưa rơi rồi.
Cơn mưa mùa đông rả rích đổ xuống, trong đêm mùa đông buốt giá ấy rất nhanh biến thành từng bông hoa tuyết lấp lánh, hoa tuyết rất yếu ớt, chạm xuống đất một cái là bị hòa tan, chẳng còn thấy đâu nữa.
2 giờ sáng, bốn chiếc xe lái tới công ty vật dụng an ninh Cửu Châu trên đường Nguyên Lý ngoại ô phía nam, chở trên xe không phải là thiết bị máy móc mà toàn là người. Công ty bảo an mà, thiếu gì chứ không thiếu người, ông chủ hạ lệnh một tiếng, đám lâu la đang trực ở khắp nơi đều kéo tới chi viện, chẳng mấy chốc đã tụ tập được tám chín chục người rồi.
Lão Độc an bài người trong đại sảnh, vẫn quy củ cũ, mỗi người phát một dùi cui cao su, một bao thuốc lá. Đám người đó nhốn nha nhốn nháo nằm ngồi trong đại sảnh, tên tán gẫu, tên ngủ gật hoặc chơi bài, rõ ràng là đã quá quen với loại chuyện đánh nhau này nên thoải mái lắm.
Có quái gì phải lo đâu, ông chủ Đô dựa vào cái này kiếm cơm cơ mà, một cửa hiệu bán vật dụng an ninh, một trung tâm huấn luyện bảo an, thêm vào cái công ty này nữa, tổng cộng có hơn 30 chiếc xe, đi tới những tiểu khu, công ty cùng với đơn vị bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ bảo an. Đại bộ phận chuyện làm ăn khác thì phải nhờ bàn bạc thương thảo mà có, chứ làm cái nghề này, dựa vào đánh mà có.
Lão Độc nhìn công ty của mình, rộng tới mấy mẫu, nằm ngoài vành đai bốn, riêng mỗi năm cung ứng vật dụng an ninh cho thành phố đã đem lại lợi nhuận thuần tới trên trăm vạn rồi. Tiền không thể nói là không nhiều, người không thể nói là không đông, vậy mà không hiểu làm sao hắn cứ chột dạ. Đứng đó thất thần nhìn sản nghiệp mình phải xông pha nửa đời người mà có, thấy không đáng chút nào, đánh chết một thằng lưu manh vô danh, bắt một thằng ăn hại, nếu chuốc lấy báo thù không dứt, vậy thì quá lỗ.
Liệu có khả năng đó không?
Hắn cũng không chắc lắm, nhưng là tay giang hồ lâu năm rồi, nhưng mọi phương diện đều chuẩn bị đầy đủ, người của hắn một khi triệu tập về hết, tính ra hơn 300, chừng đó người, không tên lão đại nào ở thủ đô có thể thách thúc hắn. Đã thế Lão Độc còn đánh tiếng với cả phân cục cảnh sát trong khu, rồi người quen ở bên trong thể chế.
Loại chuyện nhỏ này, Lão Độc nghĩ bọn họ sẽ nể mặt thôi, bình thường ở thủ đô bao nhiêu chuyện biểu tình, khiếu nại như thế, cảnh sát không dám can thiệp, cũng không can thiệp được, chẳng phải là đều trông cậy vào công ty bảo an bọn họ dẹp loạn à?
Suy đi tính lại Lão Độc không thấy có sai sót gì, lòng dần bình tĩnh lại, tới thì tới đi, không chừng đây là cơ hội, đánh cho kẻ khác mở mắt ra.
Một tên thủ hạ vội vàng đi vào đại sảnh, dáng người tầm thước, hơi gầy, trông không giống loại có thể đánh đấm, chính là Tiểu Mao, một thân tín của Lão Độc, là kẻ trực tiếp dẫn người đi phục kích Bao Tiểu Tam và Đinh Nhị Lôi, sau đó còn suýt bắt được Cừu Địch. Hắn tới chỗ Lão Độc đang làm mấy động tác khởi động:" Độc ca, đám Thiết Thủ ca sắp tới rồi, hơn 100 người."
" Ừ, tao biết rồi." Lão Độc vừa tập vừa nói:
Tiểu Mao vậy mà chưa đi, nói:" Đại ca, nơi này xa quá, sao không gọi tới trung tâm huấn luyện, đóng cửa lại một cái, muốn làm gì thì làm chẳng ai làm gì nổi."
" Mày ngốc à, nơi đó gần nội thành như thế, mày chơi trò xã hội đen ở đế đô, mày muốn chết phải không?" Lão Độc rời máy tập, cho thằng thủ hạ một cái bợp tai, ở thủ đô làm nghề này phải cẩn thận, không thể quá phô trương:
Tiểu Mao cười nịnh:" Đúng đúng ạ, anh đúng là có nhãn quang ... Độc ca, đám anh em đều đang bàn tán, rốt cuộc thằng nào mà phải bày thế trận lớn thế này?"
" Tao cũng chưa rõ, nhưng không phải người bình thường đâu ... Mày đi đón Thiết Thủ đi, đừng để có sai sót gì."
Lão Độc phất tay đuổi tên thủ hạ đi, lấy di động ra, hắn không muốn gọi cuộc điện thoại này đâu, quá khuya rồi, có điều cuối cùng vẫn gọi. Đó là số di động của cảnh sát khu, hắn muốn thăm dò một chút tình hình.
Bên kia nhận máy một cái, giọng ngái ngủ thấy rõ:" A lô ai đấy, đêm hôm khuya khoắt thế này."
" Đội trưởng Lý …. tôi là Tiểu Đô đây, đang ở nhà hàng uống rượu ... Không tìm thấy đâu, tôi ..." Lão Độc nói năng linh tinh như đang say rượu, đối phương chửi một câu cúp máy luôn không thèm để ý tới thằng say:
Đó là thủ đoạn của dân giang hồ, vậy là hắn yên tâm rồi, nếu vị đội trưởng quản hạt khu này vẫn đang nằm trên giường tức là không có tin tức gì cả, đồng thời cũng phản ánh rằng thằng kia chẳng đủ thân phận.
Không có thế lực quan trường vậy chỉ có thể đi theo đường hắc đạo, trong giới này, hắn sợ ai chứ.
Ba giờ sáng, nhóm người cuối cùng tới nơi, gồm cả Tiểu Mao và Thiết Thủ, hai tên thủ hạ đắc lực nhất của Lão Độc, một thằng mưu mô độc ác, một thằng giỏi võ máu liều, có thể nói là một văn một võ. Lực lượng rất hùng hậu, chỉ thiếu hai thằng nữa thôi là đủ 300, Lão Độc nhìn đám thủ hạ đứng kín đại sảnh, chia ra từng tiểu đội trưởng dẫn dắt, vậy là hoàn toàn yên tâm rồi.
Tới đây đi thằng nhãi, Lão Độc lúc này chỉ lo Cừu Địch sợ không dám tới thôi.
Mưa kèm tuyết, rơi lả tả liên miên, tầm nhìn rất thấp, mặt đất trơn trượt, trên đường đã mấy nơi xảy ra tai nạn rồi.
Nằm giữa giao giới vành đai ba và vành đai thứ tư, cách cầu vượt Hữu Nghị không xa, hàng chữ nê ông lớn màu đỏ Bảo an Cửu Châu vẫn đang nhấp nháy, cửa hiệu liền kề, sáu gian liên tiếp, có thể nhìn ra được Lão Độc đúng là một tay thổ hào.
Thôi Tiêu Thiên mặc áo măng tô dài quá gối, mặt đeo khẩu trang, lặng lẽ đi qua trước cửa, giống như một người đi đường bình thường, chẳng quay đầu liếc lấy một cái. Hắn đi bộ được thêm năm trăm km nữa, rốt cuộc cũng gặp được người tổ chức phái tới.
Mà đây là những người gì thế? Ăn mặc rách rưới, chẳng khác gì người lang thang có thể chết cóng ở đầu đường bất kỳ lúc nào, hai tay cho vào ống tay áo, người co ro. Nhìn kỹ thì phát hiện, ngay cái áo đó chẳng biết nhặt đâu ra, hai ống tay áo đều dài quá mức, chẳng hợp người, Thôi Tiêu Thiên biết trong giới gián điệp thương nghiệp có một Đinh Tử rất nổi tiếng chuyên cung cấp tay đấm cho người khác, biệt danh Vua Đồng Nát, nhưng hắn không ngờ lại là mấy người như thế này.
Một, hai, ba ... Năm, tổng cộng mới có năm người, thế thì làm được gì?
Người bên kia nhìn Thôi Tiêu Thiên đeo khẩu trang che tới tận mắt, biết ý tứ của đối phương, hắn chu miệng huýt sáo toét toét vài cái, sau đó cách không xa, sau thùng rác, sau tòa nhà, trong ngõ đồng loạt phát ra những tiếng huýt sáo tương tự. Thôi Tiêu Thiên xoay đầu một vòng nhìn, cao thủ, hắn không nhìn thấy bất kỳ ai, cũng là những ngóc ngách mà camera giám sát giao thông không chụp được.
" Các huynh đệ đều bắt xe tới đấy, quy củ cũ, làm ăn có thành hay không thì vẫn phải trả tiền cơm, tiền đi lại." Người bên kia rất thẳng thắn đưa tay ra, tiền trước:
Thôi Tiêu Thiên không nhìn xem có bao nhiêu, rút ngay xấp tiền đưa cho hắn:” Chút tiền trà nước cho các huynh đệ.”
Chỗ này quá dư rồi, người bên kia thấy đối phương hào phóng như vậy, giơ ngón cái lên:" Thống khoái, nói đi, làm thế nào?"
Thôi Tiêu Thiên hỏi lại:” Tiền tôi có, nhưng quan trọng hơn là … các anh có thể làm được gì?"