Q4 - Chương 156: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (2)
Q4 - Chương 156: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (2)
" Thông thường người thuê chúng tôi cũng chỉ là để gây ức chế cho người khác, ví dụ như hất ít sơn, viết ít chữ, đổ ít rác ra cửa, không tới mức quá đáng đều được. Nhưng mà nơi này có hơi phiền phức, nên giá phải cao hơn." Người đứng đầu nói:
Tên đứng thứ hai vươn cổ ra, giọng choe chóe:" Hất sơn 3000, đổ rác 1000 một thùng, 10 thùng thì tính giá bán buôn 500, làm cái khác thì thương lượng."
Đây cũng là một trong thủ đoạn thương nghiệp, cản trở đối phương không thể mở hàng kinh doanh được, đương nhiên thuê bừa tên lưu manh nào cũng có thể làm mấy chuyện này, nhưng có nhiều rủi ro đi kèm, thuê dân chuyên nghiệp này thì cần nghĩ tới tiền đủ chơi không thôi.
" Thế nào ông chủ, anh nói đi chứ, các anh em nửa đêm tới đây một chuyến không dễ dàng, đường xa trời lạnh, nếu không phải là người quen giới thiệu, chúng tôi không tới đâu." Người thứ ba trầm giọng nói:
" Đập cửa kính thì bao nhiêu?" Thôi Tiêu Thiên hỏi:
Bên kia vậy mà im lặng mất một lúc, không biết ai trong số năm người nói:" Không được, đập kính là phá hoại tài sản, chuyện phạm pháp không nhận."
" Chuyện hợp pháp thì đã không tới lượt các anh." Lời đó chỉ lừa tay mơ thôi, Thôi Tiêu Thiên chỉ tay:" Chính là sáu gian hàng liền kề kia, bao nhiêu tiền, giá bán buôn."
Người số hai nói:" Đây là công việc đòi hỏi kỹ thuật, thực sự không dễ làm, anh không nói trước chúng tôi còn đem công c..."
Lời ngưng bặt vì trong tay Thôi Tiêu Thiên xuất hiện hai con dao cắt kính chuôi gỗ, tay kia là cái búa mỏ quạ, đám vua đồng nát kinh ngạc:" Vãi thật, còn tinh xảo hơn cả công cụ của chúng tôi nữa."
" Thế thì tặng cho anh đấy." Thôi Tiêu Thiên ném mấy thứ trong tay cho người vừa lên tiếng, hắn không nói trước nhưng đã có chuẩn bị trước:" Bây giờ là hơn ba giờ, vừa đúng lúc, muốn làm thì làm ngay đi, không làm thì đường ai nấy đi."
Năm người chụm đầu vào thương lượng, sau đó một người giơ hai ngón tay lên:" Ít nhất là hai vạn, giá bán buôn ... Có điều chúng tôi mỗi người còn mang một cái chai này, giá bán buôn 5000."
Người đứng đầu giơ một cái chai đen xì xì lên, không biết là bên trong chưa cái gì, Thôi Tiêu Thiên không bận tâm, thời gian rất gấp rồi, có gì chơi nấy:" Được, mua hết, mua thêm 10 thùng rác nữa cho tròn ba vạn ... Làm ngay đi, tiền được tôi ủ ấm trong lòng rồi đây ngày."
Người đứng đầu bảo hai huynh đệ khác:" Trông chừng hắn, đừng để làm xong lại không trả tiền."
Nói làm là làm, người đứng đầu dẫn ba người khác chạy đi, không lâu sau tiếng huýt sáo rất đặc biệt lại vang lên, mấy người từ trong ngõ chạy ra trước, đội mũ, đeo khẩu trang, men theo chân tường chạy về phía công ty Bảo an Cửu Châu. Bọn họ phân công rất rõ ràng, một người cầm dao cắt kính ra sức rạch kin kít, người thứ hai cầm búa mỏ quả đập choang choang ...cánh tay vung lên, tay hạ búa đập, khẽ choang một cái, kính vỡ hết, chẳng mấy chốc mà mặt tường kính đã thành lỗ chỗ như tổ ong rồi.
Tiếng huýt sáo lại vang lên, mặt đường cách đó một km, toàn bộ số thùng rác lưu động bị những người nhặt đồng nát hợp lực đẩy tới, lăn sầm sập trên mặt đất đã bắt đầu đóng tuyết, vậy mà bọn họ vẫn chạy băng băng chẳng ảnh hưởng gì. Thùng rác tới nơi, ầm một cái xô đổ trước cửa sổ, sau đó co cẳng chạy.
Lại thêm một tiếng huýt sáo vang vọng trời đêm, thế nhưng đã không còn ai nữa ... Không đúng, ở cái lĩnh vực người thường khó tiếp xúc tới này có rất nhiều chuyện nằm ngoài sự tưởng tượng của anh. Mấy người xoay thừng cách tới mười mét, đầu sợi dây thừng buộc cái chai màu đen xì xì. Khi xoay đủ lực rồi, viu một phát ném chai đi, bay thẳng vào cửa hàng, cứ như vậy viu viu viu, không biết bao nhiêu tiếng từ đủ mọi phương hướng rồi vỡ bôm bốp trên tường, trong cửa hàng.
Tinh thần của thế vận hội đúng là đã đi sâu vào lòng người rồi, ai nấy đều là cao thủ tạ xích.
" Những cái đó là gì thế?" Thôi Tiêu Thiên tò mò hỏi, ba cọc tiền vỗ vào tay đối phương:
" Xăng pha loãng với sơn véc ni, thêm vào sơn lót, vừa thối vừa khó rửa, đó là chuyên môn của chúng tôi, khác hẳn với đám chỉ biết hất sơn hất nước cống. Cho anh danh thiếp, có việc tìm chúng tôi." Đối phương vậy mà có cả danh thiếp nữa:
Kể thì lâu vậy thôi, toàn bộ quá trình chỉ mất có mười mấy phút, người lấy được tiền liền biến mất tăm tích, Thôi Tiêu Thiên đút tay vào túi. Chuyến này tiêu tiền oan uổng hắn không thấy xót, đi xa rồi quay đầu nhìn lại những chữ lớn bằng đèn nê ông đã bị đập rơi một cái, đang xẹt điện, xem thời gian rồi lên một chiếc xe đỗ ở bên đường, lặng lẽ biến mất.
Cùng lúc đó một đội khác cũng đã tiếp nối, đội này còn hung hãn hơn, ai nấy đội mũ an toàn màu vàng, mỗi người vác một cái cuốc, xếp hàng nghiêm chỉnh. Khi gặp mặt Mã Thụ Thành, đốc công hô một tiếng, đám anh em lao động đồng loạt đeo khẩu trang lên.
Thật đáng mừng, tinh thần pháp chế đã đi sâu vào lòng người rồi, nhìn anh em lao động xem, hiểu biết pháp luật nâng cao thế nào, làm việc xấu đều che mặt.
Ở trong cái thành phố bụi mù này khẩu trang từ lâu đã trở thành vật dụng thiết yếu khi ra đường, vì thế không chỉ ai cũng có sẵn, bình thường đeo lên không sợ bị nghi ngờ, lúc hành động còn có thể chống lại camera giám sát. Đốc công đi thẳng tới trước mặt Mã Thụ Thành, gương mặt hung hãn làm người ta phát ớn, nói mà nghe như chửi nhau:" Lão Mã nói, anh cần người à?"
" Đúng, các anh có không ít nhỉ?" Mã Thụ Thành tính toán sơ qua, chừng năm sáu chục người:
" Xe đâu?" Đốc công nhìn quanh, đi đánh nhau phải có xe chứ, hắn không thấy:
" Không cần xe, ở ngay đây thôi." Lão Mã chỉ, cách đó vài trăm mét là trung tâm huấn luyện Bảo an Cửu Châu, trong sân đỗ mấy chiếc xe lớn nhỏ:
" Anh đùa với tôi đấy à, cái chỗ này ai mà dám đánh nhau? Chẳng may có ai đó bị thương, cảnh sát bắt được, không phải là vào trong đó ăn Tết à?" Đốc công lắc đầu, đế đô không phải chỗ anh muốn làm gì thì làm đâu: