Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 738 - Q4 - Chương 157: Nghiền Nát Kẻ Thù Đêm Mưa Tuyết. (3)

Q4 - Chương 157: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (3) Q4 - Chương 157: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (3)

" Ai bảo anh là đánh nhau, đơn giản hơn nhiều, tôi muốn mua ít gạch, mỗi viên 5 đồng, thế nào? Không khó đâu, vật liệu có sẵn, anh dẫn người tới rỡ tường của người ta, vậy chẳng phải là có rồi sao, tôi thấy cũng phải có nghìn viên gạch chứ chẳng chơi." Lão Mã có nhiều thủ đoạn lắm, bạo lực chỉ là cách cuối thôi:

Đốc công nghiêng đầu nhìn tính toán thu nhập:" Không chơi, lớn chuyện một cái thì rắc rối, lỗ lắm."

" Xem anh kìa, coi mình là người thủ đô rồi đấy à, nhưng thủ đô không coi anh là người." Lão Mã nói khích:" Ấy, anh đừng nóng, nghe tôi nói hết đã, mỗi viên gạch chỉ năm đồng thôi, nhưng nếu anh dám ném vào sân, vào xe, vào cửa kính thì giá hơn rất nhiều đấy ... Mỗi viên gạch có giá …"

Cảnh Bảo Lỗi này giờ không nói gì bất ngờ lên tiếng:" 50 đồng, tôi trả anh 5 vạn."

Đốc công giật nảy mình nhìn chàng trai trắng trẻo ánh mắt thù hận, mơ hồ đoán ra ít nhiều, đang do dự thì Cảnh Bảo Lỗi lấy tiền ra luôn, hắn lập tức hất đầu hô lớn:" Làm, không làm lớn không kiếm được tiền, các anh em kiếm tiền ăn Tết nào."

Đám người này hành động còn nhanh hơn trong tưởng tượng, rầm rập chạy tới gần cổng trung tâm huấn luyện, hô khẩu hiệu cuốc vung lên, vừa bổ vừa đẩy, bức tường lớn cùng cái cổng hoành tráng đổ ầm ầm. Ghê hơn nữa còn có người đem tấm biển, công trình đang thi công, người không liên quan tránh xa dựng ở bên đường, có cả người đứng gác ngậm còi cầm gậy dạ quang, làm động tác chỉ dân giao thông. Một chiếc xe cảnh sát tuần tra đi qua bên cạnh, không hề để ý tới công trường thi công hết sức náo nhiệt này.

Bảo an công ty Cửu Châu ở lại trông coi phát hiện ra, tay kéo quần tay cài cúc áo xuất hiện, mới đầu còn nghĩ ở đâu nửa đêm thi công, ai ngờ lại là chỗ mình, kinh hãi hét lớn:" Này này, ai bảo các anh tới phá tường của chúng tôi thế?"

" Ông chủ các anh bảo phá chứ ai." Có người đáp, sau đó tiếp tục nhiệt tình đập phá:

Ông chủ bảo à? Hai tên bảo an hoang mang, không thấy ông chủ nói, nhưng mà nhìn người ta làm việc chuyên nghiệp thế kia, chắc là không sai nhỉ? Tên nọ xúi tên kia gọi điện cho ông chủ hỏi, mà đêm khuya lắm rồi, không tên nào dám.

Có người ra rồi, phải đẩy nhanh tiến độ thôi, đốc công hô khẩu hiểu một cái, tức thì gạch đồng loạt bay lên không trung. Hai tên bảo an giật mình, không phải, chắc chắn không phải đến thi công rồi, hét:" Dừng, lại dừng lại không chúng tôi báo cảnh sát."

Rầm! Gạch ném trúng xe!

Uỳnh! Gạch ném vào cửa xe!

Xoảng! Gạch ném vỡ cửa kính xe rồi.

Á, một viên gạch ném về phía hai tên bảo an la hét, bọn chúng cuống cuồng bỏ chạy.

Còn một loạt tiếng cửa sổ văn phòng vỡ liên thanh rất vui tai, có thằng đần ném xa vào luôn cả khu nhà rồi, đốc công hét lên:" Đi mau, không muốn về nhà ăn Tết nữa à? Mau mau mau!"

Chớp mắt cả đám lao động đã tan đàn xẻ nghé, phân thành rất nhiều phương hưởng, chẳng mấy chốc hòa vào dòng xe, người đi đường dậy sớm, lại thành những người lao động có mặt khắp nơi trong thành phố mà chẳng ai thèm ghé mắt một cái.

" Làm nhanh gọn thật, chỉ mất có mười phút, anh tìm đâu ra người to gan như thế?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi Mã Thụ Thành, bảo sao Cừu Địch ba lần tới trại giam để mời người này, kinh nghiệm đấu tranh phong phú, quan hệ rộng, đó không phải thứ ngày một ngày hai bù đắp được:

" Ở thủ đô này những người túi không có đồng nào, đất không có lấy một mẩu nhiều lắm, kỳ thực phàm là thành phố càng lớn càng giàu có sẽ càng không thiếu loại người này, bất kỳ nơi nào trên thế giới cũng vậy. Đi thôi." Mã Thụ Thành gọi Cảnh Bảo Lỗi, nhanh chóng ẩn vào bóng tối, đi xuyên qua hai con đường tới chỗ đỗ xe:

Trên đường đi bọn họ đã nghe thấy tiếng xe cảnh sát hú còi chạy tới, hai người quay đầu lại nhìn, chuyện này đáng lẽ có thể ngăn được từ sớm, nhưng ai có thể ngờ người ta phá tường bằng cách công khai như vậy chứ? Phá xong lấy gạch ném tại chỗ, nghĩ đã thấy hoang đường.

" Nhưng chúng ta làm những việc này sẽ có tác dụng gì?" Cảnh Bảo Lỗi chưa yên tâm:

" Để làm kinh động các nơi, nếu Lão Độc là người của Du Thế Thành, thế nào cũng sẽ có người nhắm vào hắn, chúng ta đi đầu đánh động cho người ta biết, có kẻ muốn đối phó với Lão Độc rồi, phàm có người đi đầu có người tiếp nối ... Với đại thế này, tôi thấy hắn muốn đứng vững cũng khó, sau đêm nay thôi hắn chẳng trụ nổi đâu." Mã Thụ Thành khẳng định:

" Nhưng mà chuyện chúng ta cần làm là ngay trong đêm nay cơ mà, không phải là phá phách để chúng phải điều người tới, sau đó xông vào cứu người sao?" Cảnh Bảo Lỗi nóng ruột, giờ đối phương phái người chạy hết tới công ty Cửu Châu cả rồi, đầu kia sao giúp được Cừu Địch:

" Cậu vẫn chưa hiểu con người Cừu Địch rồi, cậu ta không phải loại máu nóng bốc lên đầu rồi xông vào liều mạng thiếu suy nghĩ đâu ... Nhanh lên, nói không chừng còn kịp, chuyện chúng ta làm không chỉ vì hiện tại còn là để đầu tư cho sau này, tôi đợi cậu ấy đêm nay dẫm lên đầu Lão Độc, một trận thành danh. Nếu cậu ta làm được, lần này chúng ta có thua trắng, vẫn có cơ sở đứng lên, sẽ có một mảnh trời riêng cho chúng ta ở thủ đô này."

" Đại ca, anh quá lạc quan rồi đấy, sao tôi thấy trạm tiếp theo của cậu ta chính là nổi danh trong tù?" Cảnh Bảo Lỗi nỗ máy, lòng thương tâm, Tam Nhi chết rồi, Cừu Địch có bề gì, khác nào hắn chẳng còn người thân trên đời này nữa:

" Dù có là vậy cũng không sao cả, đó là nơi nhân tài chen chúc, Cừu Địch vào đó sẽ được hoan nghênh lắm. Tuy tôi thấy chưa tới mức đó đâu, cậu ta phải nhìn ra quan hệ lợi hại trong chuyện này. Nếu để bản thân ngã ở đây, vậy thì chưa nhìn đời đủ thấu triệt, phải vào tù tu luyện vài năm." Lão Mã nói chuyện rất lạnh lùng lý trí, bấm điện thoại gọi cho Lão Phiêu:

Cảnh Bảo Lỗi không tán đồng những lời này, mấy năm tù đấy, đâu phải chuyện nhỏ, xã hội này dính vào tù tội là gần như cuộc đời khép lại.

“ Lão Phiêu tìm được rồi, cái xe đó từ hướng nhà Nhị Bì đi ra, bọn chúng hẳn phục kích hai người họ ở đó, tới nhanh.” Lão Mã thúc giục.”

Không cần hắn nói, Cảnh Bảo Lỗi đạp ga, xe liên tục tăng tốc, miệng lẩm nhẩm Tam Nhi, tôi tới đây.
Bình Luận (0)
Comment