Q4 - Chương 158: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (4)
Q4 - Chương 158: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (4)
Thời gian chỉ hướng 5 giờ 15 phút, đám bảo an đợi trong đại sảnh phần đông không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật rồi. Đang lúc chờ đợi khiến lòng người sốt ruột, sĩ khí sa sút thì lại thêm tin dữ ùn ùn truyền tới.
" Đại ca, đại ca, Tiểu Mỹ gọi điện thoại báo, có người phá tường trung tâm huấn luyện của chúng ta, còn đập cả mấy cái xe nữa."
" Đại ca, đại ca, đồn công an gọi điện tìm anh, nói có người đổ rác vào cửa hàng, cửa kính bị đập vỡ hết rồi, bảo chúng ta mau mau quay về xử lý, tránh ảnh hưởng tới hình ảnh thành phố."
Nghe quân sư đầu chó Tiểu Mao báo tin, Lão Độc tức suýt nữa thì ngất xỉu, điều bao nhiêu người từ xa tới, kết quả trúng kế dương đông kích tây của người ta, tường bị đập còn đỡ đi, nhưng cửa hàng là nơi kinh doanh quan trọng, một khi bị đập, không biết tổn thất bao nhiêu đây? Thể diện của hắn cũng mất sạch.
Trúng kế rồi, điệu hổ ly sơn rồi, Lão Độc đứng bật dậy chạy tới chỗ Đinh Nhị Lôi nằm thiêm thiếp, túm cổ áo hắn xốc lên:" Thằng chó, huynh đệ của mày giỏi lắm, không dám tới đây, đi đập cửa hiệu của lão tử.
" Ha ha ha ..." Đinh Nhị Lôi qua giai đoạn sợ rồi, hắn xác định đời mình tàn rồi, nghe vậy cười điên cuồng:" Thật không vậy, có ảnh chụp cho xem cái đi, ha ha ha."
Bốp! Lão Độc tức giận trút hết lên người Đinh Nhị Lôi, một cái tát làm hắn văng xa mấy mét, nhưng Đinh Nhị Lôi chỉ thấy toàn thân đầy khoái cảm báo thú, mồm đầy máu cười to:" Lão Độc .... Mày sắp đổi tên thành Lão Thử rồi, ha ha ha ... Bây giờ mày mới biết sợ thì muộn rồi, muốn chui hang không kịp đâu ... Ha ha ha ha."
" Thằng chó! Mày ..." Lão Độc đạp một phát, đang chửi dở dang thì điện thoại rung, vừa thấy là số máy ở nhà, linh cảm không lành dâng lên, hắn sợ lạnh toát người:
Bên kia vừa hắn hét chói tai:" Lão Đô, cái thứ ngu xuẩn kia, anh lại trêu chọc ai thế?"
" Sao thế sao thế, bằng vào bộ dạng mụ già đanh đá của cô, chẳng lẽ còn ai đi cưỡng gian cô hay sao?" Lão Độc tức giận mắng:
Đám thủ hạ nghe thấy phì cười, vợ Độc nổi tiếng xấu xí hung hãn, cho nên Độc ca dù thường xuyên không ở nhà vẫn yên lòng.
" Anh phun rắm gì thế hả? Xe bị đập rồi, cả bảo an tiểu khu cũng bị đánh, khắp nơi phun sơn viết bảo anh giết người đền mạng kia kìa .. Anh làm cái gì mặc xác anh, đừng kéo bà đây vào ... A lô, a lô ..."
Mụ vợ vẫn chửi bới trong điện thoại, nhưng Lão Độc không nghe nữa, vì hắn mường tượng ra được việc gì rồi, chuyện này phải giải quyết nhanh thôi, thực sự chọc vào người không nên chọc rồi. Một kẻ lọc lõi giang hồ không phải chỉ biết đánh giết, Lão Độc tính đường lui, thỏa hiệp, tay chỉ Đinh Nhị Lôi, mất hết khí thế:" Đỡ hắn lên, băng bó cho hắn."
Đối phương mò tới tận nhà rồi, chứng tỏ thằng đó dám làm, Lão Độc kiêng kỵ rất nhiều, hắn là người có gia đình có sản nghiệp, đối đầu với loại người không cần mạng đó, lại còn không phải chỉ có một người thì làm sao đề phòng được. Thực sự bây giờ hối cũng đã muộn, nếu là nhiều năm trước hắn còn dũng khí liều hết tất cả chơi lại thằng kia, nhưng bây giờ hắn biết mình không thể làm thế ... Đúng là ra giang hồ, sớm muộn cũng phải trả giá.
" Đại ca, đây là chuyện tốt, chúng ta có cớ rồi, báo cảnh sát chơi chết hắn đi." Tiểu Mao nhỏ giọng xúi:
" Mày nghĩ thằng làm loại chuyện này còn sợ chết à, nếu mày không chơi chết được hắn thì ai chết đây? Chúng ta ở ngoài sáng, hắn ở trong tối, mày tìm đâu ra, hôm nay là tao, mai hắn mò tới nhà mày, thằng ngu." Lão Độc sao ngờ được một thằng nhãi vô danh tiểu tốt thôi, vậy mà hung hãn tới mức này:" Phải rồi, ở trung tâm huấn luyện ấy, có bao nhiêu kẻ tới đập phá?"
" Tiểu Mỹ nói là mấy chục, phải trên năm mươi, bọn chúng đầu tiên là phá tường, sau đó là lấy gạch ném khắp nơi, chắc chắn là bọn thợ xây ở công trường rồi, lũ chó chết đó chỉ cần cho tiền, không gì không dám làm." Tiểu Mao chửi, tức ở chỗ chính bọn chúng cũng hay sử dụng đám người đó:
Lão Độc đi qua đi lại, hắn hiểu chỗ lợi hại của loại thủ pháp đó, chính là anh biết rõ ràng là ai làm nhưng không làm gì được người ta, báo cảnh sát à? Thế thì đợi đi nhé, ở thành phố này loại người đó tới trăm vạn, ai rảnh đi bỏ công tìm bọn ném vài cục đá đó? May mắn tìm được thì làm gì, đám người đó một không có tiền mà đền, hai chẳng biết ai thuê, chỉ tốn tiền oan.
" Lần này thiệt thòi lớn rồi ... Con mẹ nó, thực sự không nuốt trôi cục tức này." Lão Độc đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm:
Tiểu Mao đoán ra được tâm lý đại ca, dò hỏi:" Vậy người của chúng ta?"
" Giải tán đi, đó là kế điệu hổ ly sơn, hắn không dám tới đâu."
" Chúng ta còn thằng què kia mà, hắn mà bỏ được huynh đệ, thì không làm mấy chuyện này, em nghĩ hắn tới đấy, chúng ta vẫn có thứ uy hiếp hắn."
" Cái thằng ngu này, giờ mày còn định làm gì người của hắn, giết à? Sau này hắn lại tới đập cửa hàng, vài lần thôi mày làm ăn buôn bán gì được nữa, công ty bảo an mà bị đập phá thì còn ai dám tới làm ăn? Không phải các huynh đệ chết đói cả à?" Lão Độc nói vậy chứ chủ yếu sợ là vì đối phương mò tới tận nhà hắn rồi cơ, mụ vợ đó đã đành, hắn còn đứa con bảo bối:
Ai ngờ lời chưa hết đã có người canh chừng vội vã chạy vào, vừa thở vừa nói:" Đại ca, đại ca, tới rồi ..."
" Mẹ nó, khinh người quá lắm ... Các huynh đệ, xách đồ lên, chơi thôi." Lão Độc vừa khẳng định người ta không tới thì người ta tới, tự vả rát mặt, con mẹ mày cây muốn lặng mà gió chẳng dừng à, chai thì chơi, lão tử sợ mày chắc:
Đám bảo an hô hào, tây cầm gậy tên xách dùi cui, còn có mấy tên ngủ say bị đồng bọn đá cho vài phát, gần ba trăm tên theo Lão Độc hùng hổ kéo ra ngoài. Tên báo tin muốn nói, bị đám đông chen lấn xô vào tường, vẫn ra sức hô:" Đợi đã ... Mọi người, tôi chưa nói hết ..."
Cản không nổi, ai nghe hắn nói nữa, đến khi quá nửa số người đi ra rồi, chen lấn bớt đi hắn mới chạy ra chỗ trống kêu to:" Bọn chúng tới mấy chục xe cơ, chạy đi, đánh không lại đâu."
" Thằng ngu này, chưa tỉnh ngủ à?" Có tên thuận tay chọc một gậy, cười to chạy theo đội ngũ góp vui, đâu ra mấy chục cái xe, nói thế chẳng hóa phải nghìn thằng à: