Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 740 - Q4 - Chương 159: Nghiền Nát Kẻ Thù Đêm Mưa Tuyết. (5)

Q4 - Chương 159: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (5) Q4 - Chương 159: Nghiền nát kẻ thù đêm mưa tuyết. (5)

Lão Độc chiều cao trên 1m9, lại thích tập thể hình, vóc dáng cực kỳ có sức uy hiếp, đi cùng còn có Thiết Thủ cũng cao to không kém, có hai tên hung thần này dẫn đầu mang lại tự tin rất lớn cho đám thủ hạ phía sau. Khu vực này đường xá rộng rãi, nhưng lại không phải là trục đường giao thông chính, giờ này ít người qua lại, vừa vặn để khai chiến. Có điều Lão Độc vừa mới xông ra ngoài cổng thì chết đứng tại chỗ, nhưng đám người theo sau vẫn ùn ùn đẩy hắn về phía trước.

10 chiếc xe khách lớn xa hoa, phía sau có mấy xe tải chở hàng , rồi mấy chục xe nhỏ hơn, người xếp hàng dài hàng chục mét, đang phân chia vũ khí, nghe tiếng va chạm leng keng của đồ sắt, làm người ta ớn lạnh. Cái đội ngũ tí xíu người bên Cửu Châu không đang kể rồi.

Tiếng hô hào của đám bảo an nhỏ dần, cả bọn líu ríu như gà con, bên kia người ta phải tới cả nghìn người ấy chứ, tất cả đeo khẩu trang, nhận vũ khí xong xếp thành hàng ngũ hết sức trật tự, cạc kỳ chuyên nghiệp.

" Đại ca, đại ca, làm làm sao đây?" Tiểu Mao run rẩy, hắn không phải loại nhát gan, nhưng mà thế này còn đánh đấm cái gì nữa, lực lượng hai bên quá chênh lệch, bọn chúng toàn gậy cao su, người ta chơi xẻng sắt, bọn đó không phải tới đánh nhau mà là đi giết người:

" Nói, nói thừa, báo cảnh sát đi, mau, mau lên." Lão Độc sợ teo trym luôn rồi, trời thì tối, người thì đông, chẳng may bị bọn chúng đánh thành người thực vật thì biết ai mà đòi bồi thường:

Khi bên phía Lão Độc đang rúm ró một chỗ đợi cảnh sát thì người không ai chờ đợi đã lộ diện, y đi khỏi đám đông, đứng giữa mặt đường, châm điếu thuốc. Thế là đội ngũ đã xếp hàng ào ào vượt qua dải ngăn cách tiến lên, mấy trăm người của Lão Độc liên tục di chuyển về phía sau.

Hai bên chỉ cách nhau một mặt đường thôi, phía trước hoàn toàn trống trải, có chạy cũng không kịp.

Khoảng cách gần như thế, một đám người xếp đội ngũ chặt chẽ, tay cầm xẻng sắt, mặt che khẩu trang chỉ lộ hai mắt, đứng đó im lìm như tử thần cầm lưỡi hái, càng nhìn càng thấy sợ.

Những tên bảo an đứng sau rút vào đại sảnh, suýt sợ quá độ đóng cửa nhốt đám anh em ở ngoài.

Cừu Địch một mình đi tới:" Tao là Cừu Địch, Lão Độc đâu, nghe nói mày tìm tao?"

Lão Độc bất giác lùi lại, hắn vừa lùi một cái, bọn phía sau lùi còn nhanh hơn, thoáng cái quá nửa chạy vào bên trong đại sảnh, tên nào tên nấy im re, làm bầu không khí càng trở nên ngột ngạt.

Chẳng mấy chốc người bên Cừu Châu từ mặt đường lùi hết ra sau cổng, Lão Độc nghe thấy tiếng động cơ, mấy chiếc xe lớn đã chặn hết lối ra vào, muốn chạy cũng không còn đường mà chạy.

" Anh em tao đâu?" Cừu Địch đi tới đối diện với Lão Độc cao hơn mình nửa cái đầu, cũng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng khí thế như ông chủ ở đây:

Lão Độc môi run bần bật chỉ vào đại sảnh nói không ra lời, nhưng còn cần gì nói nữa, Tiểu Mao đã chạy vào trước cho người khiêng Định Nhị Lôi ra rồi. Cừu Địch đi tới kiểm tra thương tích, Đinh Nhị Lôi không còn nước mắt nữa, chỉ ủ rũ nói:" Cừu Địch, cái mạng nát của tôi không đáng ... Chuyện này là lỗi, lỗi của tôi, đáng lẽ tôi nên nghe lời cậu đi ngay ... Tam Nhi, Tam Nhi … hu hu hu .. "

" Đừng nói lời ngốc nghếch, tôi tới tìm anh, lôi anh ra ngoài làm việc, tính toán không kỹ là lỗi của tôi … Bảo Lỗi vừa báo về, Tam Nhi bị thương nặng, đưa tới bệnh viện rồi, nói không chừng còn có hi vọng … anh đợi chút, giải quyết xong chỗ này tôi đưa anh đi." Cừu Địch lạnh lùng đứng dậy, quay sang nhìn Lão Độc, phất tay một cái:" Bao vây bọn chúng, kẻ nào dám nhúc nhích cứ đánh chết ... Sao, vẫn còn cầm vũ khí, chúng mày muốn liều mạng à? Xông lên đi, nhắm vào tao đây này."

Bịch, ngay lập tức có thằng ném gậy đi thật xa, như sợ có liên quan gì tới mình vậy, những thằng khác làm theo, chẳng mấy chốc vũ khi vứt đầy đất rồi.

" Lão Độc ... Đô Triêu Quân." Cừu Địch quay về chỗ Lão Độc, ngẩng đầu lên nhìn hắn:" Mày biết tao làm gì, đúng không?"

Lão Độc gật đầu, hắn sợ rồi, thằng này đập hết từ nhà tới cửa hiệu của hắn còn chưa hả, lại dẫn người tới đây.

" Thế thì tốt, nơi này hẻo lánh chẳng có giá trị gì, chắc mày cũng không tiếc đâu ... Trước tiên giải quyết chuyện người anh em của tao đã, là ai kéo hắn dưới xe, để hắn thành thế này?" Cừu Địch hỏi, không ai trả lời:" Nếu vậy thì tao tính món nợ này lên đầu mày vậy, mày muốn thế phải không?"

" Không, không ạ, là Tiểu Mao cầm đầu, ông chủ Du trực tiếp ra lệnh cho hắn ..." Lão Độc lúc này để ý gì tới mặt mũi hay nghĩa khí nữa, ném ngay thằng tâm phúc ra:

Tiểu Mao là một trong những thẳng đi theo Lão Độc từ thời lập nghiệp, nói ra thủ hạ của Lão Độc không phải toàn hạng ăn hại, cũng có được chục tên đầu trâu mặt ngựa là hạng bạt mạng cả, nếu không cũng chẳng có cơ sở để Du Thế Thành nâng đỡ. Nhưng gan to tới mấy đối diện cả nghìn người thế này cũng nhũn như giun rồi, bị Cừu Địch tóm cổ lôi ra, cho ngay một cái tát, thằng đó vừa ngã xuống đất bò vội vào đội ngũ, la lên:" Đại ca, đại ca, là Lão Độc bảo bọn em làm, bọn em chỉ biết làm theo lệnh thôi."

Những tên gần đó tránh hết, sợ liên lụy.

" Còn ai nữa, chúng mày may mắn lắm, người anh em kia của tao chưa chết, nhưng thế nào tao cũng phải tìm ra kẻ nào ra tay ... Mày là Tiểu Mao hả? Mày muốn tao đánh gãy ba cái chân của mày ở đây phải không?" Cừu Địch ngồi xuống hỏi:

Tiểu Mao tay run run vừa chỉ vừa gọi tên từng thằng một, rốt cuộc cũng có một thằng đủ gan, nghênh ngang bước ra đứng nhìn xuống Cừu Địch:" Con mẹ mày, dọa cái đéo gì vậy, chính Thiết Thủ tao làm đấy ... Mày làm gì thì làm đi, giỏi thì chơi tay đôi, đừng ỷ vào đông hơn rồi làm ra vẻ anh hùng hảo hán. Xem mày có gan không? Không thì con mẹ mày im mồm."

Mặc dù sau này tôn chỉ của Lão Độc là lấy số lượng áp đảo, thu nạp toàn loại ăn hại, nhưng cũng không thiếu thằng côn đồ, bọn này nghe Thiết Thủ nói thế, máu nóng bốc lên, nhìn Cừu Địch chằm chằm, thiếu điều bất chấp xông lên thôi.

" Được, có gan lắm, vì câu này của mày, tao một cơ hội." Cừu Địch đưa tay ra chộp lấy tay thắng đó, mười ngón tay đan vào nhau:" Thiết Thủ hả? Xem tay mày cứng tới đâu."

"Mẹ mày, tao phế ... " Thiết Thủ bóp chặt tay lại mặt mày hung ác, nhưng vừa dùng sức bị Cừu Địch bẻ trật khớp cổ tay rồi, rú lên rùng rợn, ngã lăn ra đất, ôm tay kêu liên hồi:

Bốp! Cừu Địch vung chân đá thẳng vào mặt, Thiết Thủ ngất xỉu.

Không có lấy chút kịch tính nào, còn chưa đếm được tới mười, Thiết Thủ đã bị phế, kết quả này không ai ngờ tới, mấy thằng vẫn còn đang giơ tay reo hò chưa kịp rụt xuống kia kìa, mặt tái dại, im bặt.

Lão Độc thấy Cừu Địch đi về phái mình, hai chân nhũn ra, hắn ước chừng mình phải liều mạng mới thắng được Thiết Thủ, thế làm sao chống lại nổi, hắn mấy lần muốn lấy dũng khí xông tới liều mạng, nhưng rốt cuộc lại chùn chân. Lão Độc không hoàn toàn vô dụng đến thế, nhưng chính hắn không nhận ra, chính cú điện thoại gọi cảnh sát đã phá vớ ý chí phản kháng của hắn. Lúc này trong lòng hắn đang liên tục cầu khẩn cảnh sát tới mau, thế thì làm gì còn tinh thần.

" Nhìn cái bộ dạng ăn hại của mày xem, thật mất mặt." Cừu Địch nhổ phẹt một bãi nước bọt vào mặt Lão Độc, hắn không dám phản kháng, đối thủ kém cỏi làm y cũng cụt hứng:

Xong rồi, lão đại thế này, làm sĩ khí đội ngũ sụp đổ hoàn toàn.

Cừu Địch giơ cao tay hô lên:" Chúng mày nhìn cho rõ ... Tao họ Cừu, tên Địch, hôm nay tao tới đây vì có hai huynh đệ bị người của Lão Độc đánh trọng thương thành tàn tật ..."

Sát tường, trong đại sảnh, trên lầu, đám bảo an đứng lố nhố, nín thở lắng nghe.

" Bọn mày cũng nhìn rõ rồi chứ, đây chính là đại ca của bọn mày, đây chính là Lão Độc, tao còn tưởng là một nhân vật lớn nào đó nên dẫn bao nhiêu người tới đây ... Kết quả là vào lúc quan trọng, hắn không dám gánh vác, ném huynh đệ ra chịu tội ... Tao nhổ vào, thằng hèn, mẹ mày, loại như mày chơi trò xã hội đen à, loại mày mà cũng đụng tới anh em tao à?"

Cứ mỗi câu là Cừu Địch lại vung tay lên tát, Lão Độc vừa đỡ một phát liền trúng ngay cú đạp, không ngờ hắn ngã lăn ra đất, chơi trò lợn chết, nằm dưới đất lấy máu mũi bôi nhoe nhoét lên mặt, ngẩng đầu lên kêu to:" Thằng nhãi, mày xong rồi, mày đụng vào người không nên đụng rồi, đợi cảnh sát tới, sau này vào ăn cơm tù đi."

" Ha ha ha ha, bọn mày nghe thấy hắn nói gì không, hắn báo cảnh sát rồi, hắn muốn tao ăn cơm tù, ha ha ha ... Đây là xã hội đen đấy hả ... Ha ha ha ..." Cừu Địch cười điên cuồng, xách Lão Độc lên vả bôm bốp, vả liền mười mấy phát, vả cho miệng hắn trào máu, vả cho mặt hắn sưng lên:

Mấy nghìn người đeo khẩu trang hò hét trợ uy, người thì cầm xẻng sắt đập đất, đám người kia to gan tới mấy cũng không dám có hành động gì.

" Mấy thằng ngu, nhìn rõ đi, đây là đại ca của bọn mày đấy, chỉ là thằng đầu buồi to xác thôi ... Những đứa còn lại, tao không làm khó bọn mày, có đường tìm đường, có nhà thì về nhà ... Nhường đường cho bọn hèn này đi, không cần đánh cho bẩn tay." Cừu Địch đá Lão Độc ngã ra đất rống to, đội ngũ phía sau tránh đi, xe lùi lại nhường đường:

Đại ca nằm đó như chó, bị người ta nhổ nước bọt, bị người ta đánh không dám phản kháng, đã thế còn gọi cả cảnh sát ... Giờ dù thằng hung hãn nhất cũng chẳng buồn nói tới phản kháng gì, trong giới này, mày vô sỉ tráo trở, mày tán nhẫn vô nhân tính, mày giết người phóng hỏa đều có thể hiểu, nhưng mày nằm đó không dám phản kháng đem cảnh sát ra dọa thì không ai chấp nhận.

Có người ném áo bảo an xuống, cúi mặt đi.

Hết tên này tới tên khác lầm lũi bước đi, làm bộ như không cam lòng, thế nhưng ra khỏi cửa một phát là co cẳng chạy, chạy một mạch không dám quay đầu. Đám bảo an ác ôn trải qua bao trận đánh, sau lần này sống lưng chúng bị đánh gãy hết rồi.

Chốc lát đám bảo an của Cừu Châu đã chạy sạch sẽ, chỉ còn lại mấy kẻ gây sự, cùng với Lão Độc, Đô Triêu Quân.

Cừu Địch sắn tay áo lên, rất nghiêm túc, rất chuyên tâm, tát từng cái từng cái, tát đến khi mặt Lão Độc biến hình, tát đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, Lão Độc bật khóc thành tiếng.
Bình Luận (0)
Comment