Q4 - Chương 160: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (1)
Q4 - Chương 160: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (1)
Thời gian quay lại mấy tiếng trước, 3 giờ 40 phút, Đổng Thuần Khiết, Phí Minh lái xe tới An ninh Cửu Châu cách cầu vượt Hữu Nghị không xa.
Bọn họ không cách nào tìm ra tung tích của đám Cừu Địch, nghe báo cáo từ cảnh sát mới tìm tới nơi này. Lão Đổng biết Du Thế Thành có cổ phần trong công ty Bảo an Cừu Châu, cuộc gọi báo cảnh sát đó khiến hắn liên tưởng tới rất nhiều thứ, đấu tranh thượng tầng chỉ giới hạn ở tầng cấp kinh tế và quyền lực, còn chuyện đập phá cướp bóc này, chắc chắn là không phù hợp với tầng cấp của Du Thế Thành.
Thế nên khi nghe chuyện xảy ra, Đổng Thuần Khiết liên tưởng tới phong cách của Bao Tiểu Tam.
Thế nhưng khi hai người tới hiện trường lại biết ngay không phải là do Bao Tiểu Tam làm, thằng nhãi đó giỏi bày trò quái chiêu, nhưng không có gan, cũng không đủ lực gây ra đại họa cỡ này.
Sáu mặt tiền lớn liên tiếp nhau bị đập vỡ hết cửa kính, rác thải trên đường đều được vận chuyển tới nơi này đổ thành đống, đủ các loại túi ni lông xanh đỏ, chứa rác thái sinh hoạt trang điểm cho khoảng trống trước cửa hiệu. Cảnh sát đã tới giăng dây ngăn cách rồi, không tới gần được, dù là thời tiết lạnh giá này mà từ xa đã ngửi thấy cái mùi thối tới mức không cách nào chịu nổi. Đổng Thuần Khiết và Phí Minh phải nín thở đi tới hỏi cảnh sát đứng trực.
Viên cảnh sát lạnh tới run cầm cập trả lời:" Không phải là kẻ thù thì người cùng nghề, đoán chừng thuê dân chuyên nghiệp làm, chúng tôi kiểm tra camera giao thông thì thấy toàn mặc áo rách đeo khẩu trang, căn bản không thể nào dựa vào đặc trưng thể hình tướng mạo tìm người ... Loại vụ án này đồn chúng tôi tiếp nhận không ít rồi, cơ bản đều mắc kẹt, không tìm ra được. Thủ đô có bao nhiêu người lang thang ngủ bến xe ngủ ở ga tàu điện ngậm, cho bọn họ một hộp cơm thôi là họ dám làm chuyện này ... À, sao chuyện này lại liên quan tới bên an ninh quốc gia được?"
" Khả năng là có liên quan, chúng tôi vẫn đang tìm hiểu thêm manh mối." Đổng Thuần Khiết trả lời có lệ, lại hỏi viên cảnh sát thêm vài chi tiết rồi rời đi:
Vội vàng lên xe, Lão Đổng đóng ngay cửa sổ lại mới thở ra một hơi, mùi thối quá kinh khủng, chắc phải vài ba ngày mới hết:" Xảy ra chuyện rồi, phải mau mau tìm ra bọn họ trước khi gây ra đại họa."
" Có đúng là họ không? Mấy thằng nhãi đó làm sao mà gây ra chuyện này được, anh xem vận chuyển đống thùng rác kia phải vài chục người làm mới xong." Phí Minh vẫn muốn bênh vực mấy chàng trai:
" Không thể sai được, mấy thằng nhãi đó gan to bằng trời, ở ngay thủ đô mà dám chơi trò này, đối thủ còn là công ty bảo an lớn như thế ... Hả? Không phải, Du Thế Thành không rõ tung tích, tức là hắn thua rồi, nếu mấy thằng nhãi đó đã giành chiến thắng thì phải ôm tiền mà chạy đi chứ, sao còn gây sự thế này?" Lão Đổng như lên cơn thần kinh tự hỏi bản thân, lẩm bẩm cái gì đó không rõ rồi giục Phí Minh:" Cậu mau mau tra xem, trong tối nay có ở Bắc Kinh có xảy ra vụ án ác tính nào không, đặc biệt là mấy chuyện giết người, gây thương tích nghiêm trọng ấy, dám ra tay với loại công ty lớn bối cảnh xã hội đen này thì phải là kết nợ máu rồi, chứ ai lại đi tùy tiện chọc vào người làm nghề này ... Đúng, đúng, nhất định là thế."
Suy luận này khiến Lão Đổng càng thêm sợ hãi, đừng nói mấy thằng nhóc đó có đứa làm sao rồi.
Phí Minh dừng xe lại bên đường, lấy laptop ra kết nối vào mạng cảnh vụ Thiên Võng, với quyền hạn của An ninh quốc gia, hắn có thể tra được các vụ án loại hình sự được lập án. Khi Phí Minh còn đang tìm kiếm thì Đổng Thuần Khiết có điện thoại, Lão Đổng theo bản năng nhận máy ngay mà không kịp nhìn là ai, bây giờ hắn rất hi vọng là điện thoại của Cừu Địch, cho dù hắn biết thằng nhãi đó bướng lắm, sẽ không mở miệng nhờ vả hắn đâu.
Không phải, là giọng của Đới Lan Quân làm Lão Đổng ngây ra, tới quên cả trả lời. Bên kia cũng im lặng mất một lúc, Đới Lan Quân qua phản ứng của Lão Đổng có vẻ đoán ra được rồi:" Chủ nhiệm Đổng, có phải xảy ra chuyện rồi không?"
" Ừm, xảy ra rồi."
" Lớn không?"
" Ừm, rất lớn."
Một người hỏi, một người khẳng định, phía bên kia Đới Lan Quân lại im lặng, Lão Đổng cũng chẳng biết phải nói gì, người Đới Lan Quân hỏi tới không phải Cừu Địch mà là hỏi Du Thế Thành. Chuyện này làm hắn cảm xúc ngổn ngang, thứ nói xem nó là loại chuyện gì? Bạn trai hiện thời đi phá bạn trai cũ, tương lai Đới Lan Quân biết được sẽ phải làm thế nào? Hơn nữa hắn cảm giác được, cuộc điện thoại này chứng tỏ Đới Lan Quân vẫn quan tâm tới Du Thế Thành, ít nhất sẽ không ngồi yên nhìn hắn gặp xui xẻo ... Khó trách, thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu, loại quan hệ dây dưa khó dứt nhất.
" Tôi có thể hỏi chút chuyện không nên hỏi không?" Đới Lan Quân ấp úng:
" Cô hỏi tôi cũng vô ích, tôi biết làm sao được, chuyện này không phải do đơn vị chúng ta quản, toàn bộ giao cho bên điều tra kinh tế rồi, trong thời gian ngắn nhất định sẽ che đậy rất chặt, đừng hòng có ai xen vào được ..." Đổng Thuần Khiết đau đầu, đây là chuyện làm người ta khó xử nhất, chẳng những đột phá nguyên tắc, còn khiêu chiến giới hạn:
" Vậy tôi không hỏi nữa, kết quả tốt nhất sẽ là gì?" Đới Lan Quân lại ngập ngừng, cô muốn biết cả kết quả xấu nhất nhưng không muốn nghe:
" Ha ha, nếu như hắn có thể trốn thoát được thì đó là kết quả tốt nhất, còn kết quả xấu nhất thì cô không nên tưởng tượng." Đổng Thuần Khiết nói thẳng, hơn tỷ đồng tiền bất chính, làm sao có, của ai, rốt cuộc hậu quả tai hại thế nào, dính tới cái gì cũng chỉ có một kết quả, đó là chết:
" Cám ơn anh ... Còn chuyện này nữa, tôi liên hệ với Cừu Địch mãi không được, anh có liên lạc được với anh ấy không?" Đới Lan Quân lại lần nữa lo lắng hỏi:
" À, chắc là cậu ấy về quê rồi, nhà cậu ấy đang xây mà, giờ này cũng sắp xong ... Cô đừng lo lắng chuyện không liên quan nữa, làm tốt công việc của mình đi, từ thực địa tới nội vụ, cần có quá trình thích ứng dài, phải mau chóng làm quen với vai trò, không được phân tán tư tưởng." Đổng Thuần Khiết lên mặt lãnh đạo răn dạy, từ cái lần gặp Cừu Địch ở Mộc Tê Địa nghe thăm dò về Du Thế Thành là hắn nghi rồi, vẫn không ngờ thằng nhãi đó to gan thế:
Dù có đẩy được Du Thế Thành đi thì cũng chỉ là mở đầu của rắc rối thôi, không biết Cừu Địch đã ý thức được điều đó chưa?