Q4 - Chương 161: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (2)
Q4 - Chương 161: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (2)
Trò chuyện với Đới Lan Quân một lúc rồi cúp điện thoại, Lão Đổng than ngắn thở dài cúp máy, lòng hết sức buồn nản, bất kể Du Thế Thành, Đới Lan Quân hay Cừu Địch, ai cũng là những người mà hắn quan tâm cả, ai xảy ra chuyện hắn cũng không đành lòng. Nhưng bây giờ là Du Thế Thành và Cừu Địch có chuyện, đợi Đới Lan Quân về thế nào cũng xảy ra xích mích với Cừu Địch …
Hắn hơi hối hận vì không nói rõ quan hệ đặc biệt giữa Đới Lan Quân, thậm chí có thể nói là toàn bộ Đới gia với Du Thế Thành, nhưng mà hắn có cái khó của hắn, thanh quan khó quản việc nhà, là người ngoài, nhiều cái không tiện nói.
Bần thần mất một lúc Lão Đổng mới sực tỉnh hỏi Phí Minh:" Thế nào rồi, có tin tức gì liên quan tới Bao Tiểu Tam không?"
" Có, khoảng 23 giờ 40 phút, lập án một vụ án thân phận người bị hại không rõ ràng. Anh xem đi, quần chúng báo cảnh sát, khi cảnh sát tới nơi thì không thấy kẻ gây chuyện nữa, người bị hại thương tích rất nặng, đưa thẳng tới trung tâm cấp cứu 120 Môn Đầu, nửa tiếng sau phải đưa lên bệnh viện số hai, hẳn là thương tích cực kỳ nặng rồi ..."
Lão Đổng vội vàng xem ghi chép, địa điểm phát sinh là khu vực phức tạp, thủ đoạn gây án rất giống xã hội đen thanh toán lần nhau, thà nhầm hơn bỏ xót, giục:" Chúng ta đi xem sao, cậu liên hệ với dân cảnh tiếp xúc với hiện trường."
Rốt cuộc đi theo manh mối bình thường rồi, theo như dân cảnh tới hiện trường điều tra kể, người bị hại bị những kẻ thân phận bất minh bao vây tấn công, hiện phân cục vẫn đang điều tra chiếc xe khả nghi, đó là một chiếc Iveco cũ màu bạc.
Tới đây không còn gì nghi vấn nữa, Phí Minh nói đó là loại xe chuyên dụng của mấy công ty bảo an khi đi chặn người khiếu nại và đánh nhau, lúc bình thường thì chở hàng, thời chiến thì chở người, cực kỳ thuận tiện. Tiếp đó hai người tăng tốc tới bệnh viện, nửa đường Lão Đổng lại được tin, phân cục khu Triêu Dương lập án điều tra, trung tâm huấn luyện của Bảo an Cửu Châu bị người ta đập phá.
Sự kiện lại lần nữa thăng cấp rồi, Phí Minh khá thân thiết với Cừu Địch, cẩn thận nói:" Phó cục Đổng, có phải anh nghĩ quá rồi không, cậu ta từ Trường An về được mấy ngày đâu cơ chứ, sao có thể nhanh chóng thành tay kiêu hùng một phương như thế được? Muốn đả kích loại công ty như Bảo an Cừu Châu phải là nhân vật ngang cấp chứ, ở phía nam Lão Độc gần như bá chủ rồi, ngay cả người ngang vai về ở khu khác còn không tùy tiện tiến vào địa bàn hắn nữa là, nếu không chính quyền sao bỏ qua được?"
Không thể không liên quan tới chính quyền, Bắc Kinh chính là thế giới của quan lão gia, ai làm ăn lớn mà không có vài vị quan lớn sau lưng chống lưng, thế nên làm việc phải ngó trước nhìn sau.
Loại chuyện ấy Lão Đổng sao lại không hiểu cơ chứ, hắn chém miệng:" Dám làm và làm được là hai chuyện khác nhau, tạm bỏ qua những điều kiện khác, riêng việc dám hay không, cậu thấy Cừu Địch có dám không?"
Cái này không khó đoán, cứ nhìn chuyện y làm ở Trường An, lúc một thân một mình y còn dám chơi lớn như thế cơ mà, Phí Minh cười méo miệng:" Dám! Thằng nhãi đó còn chuyện gì mà không dám."
" Thì thế đấy, thằng bé còn ít tuổi, nếu đi sai bước này, sợ là không thể quay đầu được. Tôi vẫn không thể hiểu nổi, cái gì kích thích cậu ta chứ, làm công vụ viên tốt như thế không làm, nhất định phải ra ngoài xã hội lăn lộn ... Ôi cái thằng … tài hoa không thiếu, sao lãng phí bản thân như thế?" Lão Đổng than thở, tiếc nuối vô cùng, cái mầm non tốt như thế mà mọc xiêu vẹo:
Chẳng bao lâu tới bệnh viện số hai, loại vụ án nhiều điểm nghi vấn này, phân cục phái cảnh sát tới canh giữ đợi người bị hại tỉnh lại.
Cả bệnh viện cũng phái hai y tá tới trông coi, nhưng mục đích không tốt đẹp như thế, khi Lão Đổng vừa tới tìm, chưa kịp hỏi han tình hình người bệnh, một y tá trung tuổi đã đánh đá hỏi:" Này, anh là người nhà hả? Viện phí chưa đóng một đồng nào đâu đấy nhé, nếu không tỉnh lại thì ai thanh toán?"
Lão Đổng nổi giận rống lên:" Tiền quý hay mạng người quý, tinh thần y đức của các người đâu rồi, không thèm quan tâm nữa sao?"
Lớn tiếng cũng vô ích mà thôi, nhưng mà thân phận Lão Đổng lại hữu dụng, do điện thoại liên hệ trước rồi, dân cảnh vội vàng chạy tới, y tá biết là lãnh đạo lớn, lặng lẽ chuồn mất. Dân cảnh giới thiệu, trên người tên này có ba cái chứng minh thư, rất lạ, tên là Bao Tiểu Tứ, Bao Tiểu Ngũ và Bao Tiểu Lục.
Đúng người rồi, Phí Minh và Lão Đổng không biết vui hay buồn nữa, nhưng mà có thể khẳng định, trừ Bao Tiểu Tam ra thì làm gì có ai làm chuyện thiếu não như vậy nữa chứ?
Hỏi chi tiết, mặt hai người càng lúc càng tái mét, xương vai phải bị gãy nát vụn, cổ tay phải gãy, cánh tay, ngực, chân, nhiều nơi bị vũ khí cùn và dao làm tổn thương, nặng nhất là đầu, sọ bị nứt, tạo thành máu bầm trong sọ, vừa mới qua cuộc phẫu thuật lần đầu, chuyển sang phòng ICU để theo dõi.
" Mạng Tam Nhi thật là cứng." Phí Minh đứng trước phòng giám sát, nhìn nhịp tim mạnh mẽ trên màn hình, không biết nói gì hơn:
" Tam Nhi, cái thằng nhóc thối tha này ..." Lão Đổng rơm rớm nước mắt, hắn nhìn Bao Tiểu Tam nằm đó, toàn thân băng bó cũng có thể nhận ra được, thằng nhóc đó ngô nghê đơn giản ra sao hắn biết chứ, dù làm chuyện gì đi chăng nữa cũng không tới mức đi tới kết cục này, bị thương tích như thế, e để lại mầm bệnh theo cả đời:" ... Lão Đổng tôi vô dụng, không cho cậu được xuất thân tốt ... Tam Nhi, anh Đổng này có lỗi, các cậu cứu mạng tôi, tôi lại chỉ nhìn các cậu nạp mạng ..."
Mấy cái thằng khốn kiếp đó mang tới cho Đổng Thuần Khiết cảm xúc quá sâu, hắn quệt nước mắt. Còn cứ sợ họ đòi hỏi gì, nhưng không, sau chuyện ở Trường An, bọn họ thậm chí chưa từng tụ tập ăn một bữa chung, mấy lần gọi điện chỉ nói nhờ hắn chăm sóc tốt cho Quản Thiên Kiều thôi. Hắn đối xử tốt với Quản Thiên Kiều như thế, một phần là thực sự thích cô bé đó, phần lớn là vì thấy nợ ba chàng trai kia quá nhiều.