Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 743 - Q4 - Chương 162: Thoát Kén Bay Ra Sâu Hóa Bướm. (3)

Q4 - Chương 162: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (3) Q4 - Chương 162: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (3)

" Có phải là lãnh đạo ngài quen biết người bị hại không?" Viên cảnh sát được phân công tới gác cẩn thận hỏi, tới bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của Bao Tiểu Tam:

Phí Minh thấy Lão Đổng đang bi thương liền trả lời thay:" Có chuyện gì?"

" Phân cục chúng tôi hoài nghi cậu ta là phần tử phạm pháp, riêng chứng minh thư trên người đã có ba cái, khả năng là ..."

Đổng Thuần Khiết quay ngoắt đầu sang, nổi nóng:" Cậu ta tên là Bao Tiểu Tam, có tiền án, các cậu có thể tra, có điều sau từng làm việc cho An ninh quốc gia, là nhân viên đặc vụ, có vài cái chứng minh thư thì có gì lạ chứ? Toàn lực cứu chữa cho tôi ... Tôi sẽ đánh tiếng với phân cục các cậu tăng cường cảnh sát bảo vệ."

Viên cảnh sát líu lưỡi nghe kết quả này, nhất thời chưa tiêu hóa hết, trước đó chỉ biết người bên trên xuống tìm hiểu tỉnh hình, khi hai vị đó lấy giấy tờ của An ninh quốc gia ra, còn lấy thẻ tín dụng của bản thân, thanh toán chi phí chữa trị cho người thân phận chưa rõ đó.

Rời khỏi bệnh viện thì đã là năm giờ hơn, tâm trạng Lão Đổng và Phí Minh đều hết sức nặng nề, có điều do huấn luyện nghề nghiệp, bi thương không làm loạn tư duy của bọn họ. Rất nhanh Phí Minh tra ra địa chỉ thứ ba Cửu Châu đang ký, công ty vật dụng an ninh Cửu Châu ở đường Nguyên Lý ngoại ô phía nam. Trên đường đi Lão Đổng đã liên hệ với phân cục cảnh sát Nguyên Lý, yêu cầu huy động lực lượng cảnh sát tra rõ khả năng xảy ra sự kiện ẩu đả có liên quan tới Cửu Châu.

Phân cục đáp đã phái cảnh sát đi rồi, đang làm rõ tình huống, vậy là đã xảy ra chuyện, bọn họ lại biết muộn rồi, hai người phóng xe như bay tới đó.

5 giờ 40 phút, khi xe đỗ lại cách công ty Bảo Châu chừng một km, cảnh tượng trước mắt làm người ta phải bàng hoàng.

Căn bản là không nhìn thấy được hiện trường, mấy chục chiếc xe xếp hàng chắn xung quanh, cứ như là khu du lịch vào kỳ nghỉ lễ vậy, nhìn đâu cũng thấy người đông nghìn nghịt. May mà không tạo thành giao thông ách tắc, ngược lại cực kỳ kỷ luật nhường ra một lối đi, để xe nối nhau đi qua, không mấy ai dám dừng lại xem náo nhiệt, một đám người cầm xẻng sắt đeo khẩu trang đứng đó, ai chẳng biết là có chuyện không hay ho, đều sợ dính tai bay vạ gió.

Lão Đổng lạnh người, đừng để xảy ra chuyện đấy, vội thò đầu ra hỏi một người cầm xẻng:" Này, cậu kia, ở đây làm gì thế?"

" Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai?"

" Thế các cậu tới đây làm cái gì?"

" Việc quái gì tôi phải trả lời anh?"

Một hỏi một đáp, trừ bị gió tuyết thổi một đống vào mồm thì chẳng hỏi được cái gì thế là đi thẳng xe vào, vậy mà không ai ngăn cản. Đi tới đâu cũng thấy người xếp hàng ngũ chỉnh tề, mỗi người cầm một cái xẻng làm Lão Đổng khiếp sợ, không dám tưởng tượng ra có chuyện gì nữa.

" Xe cảnh sát tới rồi." Phí Minh chỉ phía trước:

" Đi vào." Lão Đổng ra lệnh, liên hệ với phân cục, phân cục liên hệ với cảnh sát ở hiện trường, xe đỗ lại một cái thì những cảnh sát kia cũng đứng ngoài đón, do dự không biết nói gì, dù sao người ta lai lịch quá lớn.

Nhìn nơi này tới cả nghìn người như thế, muốn không bị coi là sự kiện quần thể cũng khó, còn về phần người cầm đầu gây chuyện, ở nơi này đừng hi vọng ai có thể bảo vệ được. Phí Minh bảo vệ Lão Đổng xuống xe, Lão Đổng hỏi:" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao không vào ngăn cản."

" Lãnh đạo, xem xem ..." Cảnh sát chỉ tường người, không dám nói hết:

Loại chuyện này ai mà dám giơ đầu chịu báng chứ, tự chuốc lấy cái chết à? Có điều tiếng đánh đấm, khóc lóc bên trong sân làm Lão Đổng lo lắng, chỉ đám đông quát:" Tránh ra, có còn vương pháp nữa không, chặn đường cảnh sát để làm chuyện phạm pháp à? Thông báo cho cảnh sát đặc nhiệm tới đây, tôi xem kẻ nào dám làm loạn.”

Tiếng quát này có hiệu quả, bức tường người từ từ tách ra thành một con đường, năm cảnh sát cùng Phí Minh, Lão Đổng nhanh chân đi vào sân. Lúc này trời còn chưa sáng, trong sân chỉ có đèn cao áp ở vỉa hè chiếu vào, dưới khung cảnh tuyết bay lất phất, trời nhá nhem đó, chỉ thấy một người đang tát một người khác, xung quanh im lìm làm tiếng khóc thêm thê lương rùng rợn. Người bị đánh vừa mới thấy cảnh sát vùng dậy, chạy vội tới ôm chân gào khóc:” Cứu tôi với, cứu tôi với … hắn, hắn muốn giết tôi.”

Lão Đổng tức thì thở phào, Cừu Địch đang xoa tay nhìn tên cầu cứu cảnh sát kia, rốt cuộc cũng tìm thấy cái thằng nhãi đó rồi, xem ra còn chưa gây ra chuyện không thể vãn hồi.

Phì Minh gãi gãi mũi quay đầu sang bên làm bộ không quen biết.

" Lãnh đạo, giờ phải xử lý thế nào ạ?" Dân cảnh hỏi Lão Đổng:

" Xử lý thế nào mà phải hỏi tôi à, chuyện ra làm sao, đã tìm hiểu chưa?" Lão Đổng mắng một câu, nhưng cũng biết đám này không trông cậy gì được, nếu không đã chẳng đứng ngoài nãy giờ, chỉ mặt Cừu Địch quát:" Này, cậu tên là gì? Vì sao lại đánh người ta?"

" Cõng ra đây?" Cừu Địch gọi một tiếng, có người cõng Đinh Nhị Lôi ra:" Tôi muốn báo cảnh sát, hắn giam giữ phi pháp bạn của tôi, kéo anh ấy ở sau xe, đánh đập tra tấn ... Còn một người nữa cũng bị bọn chúng đánh trọng thương, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện số hai ..."

Đang nói thì một người to béo ngoại cỡ đi tới, tay còn cầm laptop, giao cho cảnh sát:" Tôi lấy được hình ảnh từ camera giám sát, chính là mấy thằng kia bắt bạn của chúng tôi tới đây ... Xe gây án đỗ bên ngoài cửa, là chiếc iveco bạc, bên trong có vết máu, dấu vân tay cùng đủ thứ khác chứng minh. Cả công cụ gây án cũng không cần tìm nữa, bên trong đó toàn là gậy sắt và dao, chắc chắn có vết máu người bạn tôi trong bệnh viện."

Dân cảnh bị ngoại hình vị này làm khiếp sợ, vâng dạ, xem ghi hình giám sát. Lão Độc chưa hỏi tới đã ôm chân cảnh sát gào lên:" Không phải tôi, do, do mấy đứa bọn chúng làm, tôi không biết gì cả ... Thằng đó đánh tôi ... Bọn chúng đập cửa hiệu của tôi, đập xe của tôi."

" Còng hết lại." Cảnh sát dẫn đầu hất hàm ra lệnh, còng lấy mấy tên bảo an bị người ta bao vây, Thiết Thủ bị thương ở tay khinh miệt nhổ thẳng nước bọt vào mặt Lão Độc:

Lão Độc nén giận ánh mắt độc ác nhìn Thiết Thủ, thầm tính trị mày sau, ai ngờ viên cảnh sát kia lại chỉ tay vào hắn:" Cả hắn nữa."

" Hả? Sao lại bắt tôi, tôi là nạn nhân, tôi không làm gì hết ..." Lão Độc vùng vẫy la hét, ôm chân cảnh sát không buông:

Cừu Địch đi thẳng tới tóm tóc hắn kéo ra, bốp một phát, máu mũi tung tóe, Lão Độc vừa rú lên thì y đạp vào mặt làm không kêu ra được. Cừu Địch nhanh chóng bẻ tay hắn lấy còng từ tay cảnh sát còng lại, Lão Độc cứ rú lên như heo bị chọc tiết.

" Cảnh sát tới rồi mà không ngoan ngoãn, mang đi cho tôi." Cừu Địch phất tay ra lệnh:

Mấy cảnh sát lúng túng nhìn Lão Đổng và Phí Minh, thấy hai vị đó không nói gì cả, cứ thế mang đi.

Cảnh sát dẫn đầu chạy sang bên lén gọi điện cho bên trên xin chỉ thị, hiện trường có đội ngũ hơn nghìn người, khắp nơi là hung khí nghi là công cụ ẩu đả, một người bị thương nặng, rồi có camera giám sát gì đó, thêm hai vị bên an ninh quốc gia, nếu xử lý không cẩn thận một chút thôi, e rằng gây ra sự kiện lớn. Bên kia gọi điện thoại thì bên này Lão Đổng cũng có điện thoại gọi tới, chiều hướng tựa hồ có vẻ lạ, phân cục nói đã nhận được báo cảnh, đồng thời tra ngược lại vụ án xảy ra tối qua, Đô Triêu Quân của Bảo an Cửu Châu có hiềm nghi lớn tổ chức gây án, cho nên đã áp dụng biện pháp cưỡng chế với hắn.
Bình Luận (0)
Comment