Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 744 - Q4 - Chương 163: Thoát Kén Bay Ra Sâu Hóa Bướm. (4)

Q4 - Chương 163: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (4) Q4 - Chương 163: Thoát kén bay ra sâu hóa bướm. (4)

Trong lúc Lão Đổng nói chuyện mắt vẫn không rời Cừu Địch, y đang chỉ huy người xung quanh rút lui, chưa hết lại còn thì thầm gì đó với cảnh sát. Lão Đổng và Phí Minh chỉ biết trố mắt nhìn, xem ra bọn họ lo lắng uổng công, tên này đã sớm lo liệu mọi mặt, tới đây là để bắt nạt người ta chứ chẳng có nguy hiểm gì .... Bắt nạt cái loại như Lão Độc thì Phí Minh mặc xác, hắn kinh ngạc ở chỗ, không hề nhìn ra, từ khi nào mà Cừu Địch đã trưởng thành tới mức độ này rồi.

" Cậu lại đây ..." Lão Đổng gọi viên cảnh sát dẫn đầu tới, hỏi thân phận, số hiệu cảnh sát, lại hỏi phương thức xử lý:

Dân cảnh đáp hiện ra xem ra chứng cứ đã đủ để xác lập hiềm nghi, lực lượng hỗ trợ sắp tới, sẽ lấy dấu máu, vân tay để tiến thêm một bước xác minh. Lão Đổng đâu để ý chuyện đó, hắn lo là lo đám đông nghìn người kia kìa, phải xử lý ra sao?"

" Không phải họ đang đi sao ạ?" Viên cảnh sát vừa thì thầm với Cừu Địch trừng mắt lên với y quát:" Mấy người đó làm sao? Liên quan gì tới cậu?"

Cừu Địch ngơ ngác:" Liên quan gì là sao, tôi có quen biết gì người ta đâu, họ từ đâu tới vậy, tự nhiên vây quanh đây làm gì? Hay là đứng xem náo nhiệt ... Này, các anh có quen không?"

Lão Phiêu, Thôi Tiêu Thiên lắc đầu nói linh ta linh tinh cái gì chắc là công nhân sửa đường gì đó, Mã Thụ Thành thì nấp sau đám đông không thò mặt ra. Viên cảnh dẫn đầu thở phào, hắn nhìn ra hai vị lãnh đạo và chàng trai kia quen biết, thì thầm với Lão Đổng điều gì đó. Lão Đổng trước khi đi quay sang nhìn Cừu Địch, giọng điệu hết sức nuối tiếc thất vọng:" Tam Nhi hiện đang ở trong phòng giám sát đặc biệt ở bệnh viện số hai, có qua được hay không chưa biết, đây là thứ cậu theo đuổi đấy à?"

Cừu Địch hơi cúi đầu, như hổ thẹn vì việc mình làm:” Lão Đổng, tôi có thể nhờ anh một việc được không?”

Lão Đổng hít sâu một hơi, chuyên nghiêm trọng đến thế rồi, hắn không hỏi Cừu Địch muốn gì đã gật đầu:” Cậu nói đi, dù không làm được, tôi cũng cố hết sức làm.”

“ Tôi biết anh có ý tốt, tôi nhận rồi, nhưng tôi muốn nhờ anh đứng ngoài chuyện này, dù tiếp theo xảy ra cái gì cũng đừng can thiệp.”

Cừu Địch nói xong bỏ đi, để lại Lão Đổng đứng ngây ra đó rất lâu.

Đám cảnh sát yên tâm hẳn rồi, đúng là người quen cả, đi ra canh giữ ở bên xe cảnh sát, đám người bịt mặt cẩm xẻng kia rút lui rất có trận tự. Không bao lâu sau khi bốn năm xe cảnh sát tới thì nơi này đã không còn một bóng người, chỉ có ngoài đường xe cộ qua lại dần đông hơn. Cảnh sát bắt đầu căng dây ngăn cách, dán niêm phong công ty Cửu Châu đồng thời đưa Cừu Địch lên xe cảnh sát, có điều rất khách khí.

Trời sáng dần, thi thoảng lại có một chiếc xe cảnh sát không rõ đơn vị nào tới hiện trường, nhìn sơ qua sau đó lại đi mất, thậm chí không hỏi chuyện cảnh sát đứng canh. Đô Triêu Quân bị còng ở trong xe không còn quấy rối nữa, nãy giờ là ba phần thật bảy phần diễn, giả điên giả khùng thế thôi, thấy cảnh sát trong xe đều là người quen biết cả, cẩn thận hỏi:" Đồng chí cảnh sát, sao chỉ bắt tôi mà không bắt chúng?"

" Độc ca, anh định chất vấn cách phá án của chúng tôi đấy à?" Viên cảnh sát ở ghế phụ lái quay đầu lại:

Vị này thì quen biết quá rồi, Lão Độc khách khí hỏi:" Đội trưởng Trần, có thể nhờ anh một việc cuối cùng được không?"

" Hút đi." Đội trưởng Trần cũng nể mặt, lấy điếu thuốc ra mời:

" Không cần khách khí." Lão Độc chùi vết máu trên miệng, đụng một cái là đau, còn tâm trạng nào mà hút thuốc gì nữa:" Mấy thằng kia thì sao?"

" Lão Độc này, không phải tôi nói anh chứ, đánh một người trọng thương chưa rõ sinh tử, giam giữ trái phép một người, đã thế còn không tắt camera giám sát trong công ty, anh tự quay hết lại việc làm của bản thân rồi, có phải là anh chê mình sống quá lâu không?" Đội trưởng Trần bực bội, đúng là ngu dốt vẫn hoàn ngu dốt, có tiền cũng không khôn lên được:

Lão Độc vẫn còn cãi lại:" Thế thì cũng không thể nào chỉ bắt mình tôi được, y đập phá cửa hiệu và trung tâm huấn luyện của tôi, còn tới cả nhà tôi gây chuyện nữa."

" Thế anh có chứng cứ không? Có là tôi sai người bắt ngay." Đội trưởng Trần quay đầu đi chẳng muốn nhìn cái mặt hắn nữa:

Lão Độc cứng họng, loại chuyện tương tự hắn cũng làm rồi, toàn thuê đám lang thang vất vưởng ngoài kia, lấy đâu ra chứ chứ? Hắn vẫn có cãi:" Vậy bao nhiêu người bao vây công ty tôi thì sao? Tôi không tin có ai dẹp yên được chuyện này ... Các anh thông đồng với bọn chúng phải không, có tin tôi vào đó tố cáo các anh không?"

" Bảo sao anh thua đau như thế, anh mù rồi à, tự nhìn xem đó là ai?" Đội trưởng Trần chỉ tay ra ngoài cửa:" Dừng xe lại cho hắn nhìn."

Cửa sổ xe hạ xuống, xe cũng dừng lại, Lão Độc vừa nhìn một cái mặt liền thất thần, ánh mắt không rời đi được nữa, ven đường là mấy nghìn người, họ đang xúc tuyết, nhặt rác, còn có người đi cắm những là cá xanh, đổ, vàng. Mấy cái xe tải lớn lúc nãy chở người tới bao vây công ty mình lúc này dán những hàng chữ không phải thanh niên tình nguyện thì cũng là lao động nghĩ vụ. Còn cả mấy tấm răng rôn lớn viết khẩu hiệu " Yêu thủ đô, tự dọn nhà."

Rất nhiều xe cùng người qua đường đứng lại cổ vũ hoặc giơ tay kính cẩn chào, nói người dân thủ đô đúng là tố chất cao, tuyết chưa rơi bao nhiêu mà đã có nhiều người như thế đi làm lao động nghĩa vụ.

" Khốn … khốn nạn, thằng đó, thằng đó ..." Lão Độc uất trào máu, hắn biết thế này thì cho hắn trăm cái miệng nữa cũng lật lại được rồi, sự thật bày rõ ra đó, người ta tới nơi này là để làm chuyện tốt, anh đừng mong đổ cứt đái lên đầu người ta:

" Trên đời này mệnh khổ đều do bản thân tự chuốc lấy, vào đó ngoan ngoãn chút, chuyện của anh lớn lắm, chúng tôi không quản nổi ..." Đội trưởng Trần ra hiệu lái xe:

Xe lại từ từ lên đường, không ngờ lần này đi chưa được bao lâu có mấy chiếc xe cảnh sát hú còi chặn đường, vây lấy chiếc xe đang áp giải, mấy cảnh sát đặc nhiệm bịt mặt nhảy xuống. Sau đó có một viên cảnh sát đi tới giao thiệp vài câu với đội trưởng Trần, áp giải Đô Triêu Quân còn chưa hết bàng hoàng đi.

" Tên Cừu Địch này lai lịch thế nào nhỉ, tổ chức nghìn người đi đánh nhau, đánh Lão Độc thành ra thế này chẳng những không sao cả, nói không chừng còn được biểu dương ... Đội trưởng Trần, anh xem kìa, truyền thông tới rồi." Viên cảnh sát lái xe chỉ một chiếc xe của ĐTH chạy qua, chắc là đi phỏng vấn tin tức người dân đi làm lao động nghĩa vụ:

" Tôi cũng không biết ... Có điều Lão Độc ngã ngựa không phải tại chuyện này, đại thụ đã đổ, cái cọng cỏ hắn làm sao chống đỡ nổi." Đội trưởng Trần giơ di động ra, trên đó hiển thị lệnh truy nã đỏ mới nhất:

Người bị truy nã: Du Thế Thành.
Bình Luận (0)
Comment