Q4 - Chương 164: Xưa nay đại đạo không cần nói. (1)
Q4 - Chương 164: Xưa nay đại đạo không cần nói. (1)
Tám giờ sáng, chiếc Aston Martin của ông chủ La vẫn đỗ bên ngoài đồn công an Nguyên Lý, liên tục nhìn vào bên trong, tuy biết rõ không có chuyện gì, nhưng hắn vẫn không khỏi lo lắng cho Cừu Địch đang cho lời khai trong đó.
Đây là lúc phải tranh đoạt từng giây từng phút, La Thành Nhân không dám mở di động, mở một cái là sẽ bị vô số cuộc gọi và tin nhắn oanh tạc, người gặp phiền toái lớn nhất kỳ thực vẫn là hắn, mà chìa khóa để giải quyết sự phiền toái này lại đang ở bên trong đồn công an, sao có thể trách hắn như lửa đốt đít.
Cùng lúc đó ở bên trong đồn cảnh sát, dân cảnh phá án đúng theo trình tự chỉnh lý lại lời khai, không có gì phức tạp, sự thực rõ ràng, chứng cứ xác thực. Nghi phạm Đô Triêu Quân, biệt danh Lão Độc, tụ tập nhân viên bảo an công ty, vào chừng 23 giờ chặn người bị hại Bao Tiểu Tam ở ngõ Kiến Vọng, bao vây đánh đập tới trọng thương. Sau đó giam giữ phi pháp một người bị hại khác là Đinh Nhị Lôi, tới khi trời sáng được báo án giải cứu.
Chuyện này không thể sai được, cảnh sát đều biết Lão Độc là người thế nào. Đội trưởng Trần xem lại lời khai xong thì hỏi Cừu Địch:" Giữa các anh rốt cuộc có xích mích gì với nhau?"
" Không có xích mích gì cả, tôi thậm chí còn không quen biết hắn, hắn bắt người, tống tiền, bạn tôi không có tiền, tôi cũng không có tiền, chỉ đành báo cảnh sát." Cừu Địch bình tĩnh đáp, chuyện này nguồn cơn không phải ở Lão Độc, mà kéo tới Du Thế Thành, y cứ nói thế đấy, tra ra nổi mới là lạ:
" Tối qua còn xảy ra hai vụ đập phá liên quan tới Đô Triêu Quân."
" Thì có gì lạ đâu, mấy công ty bảo an toàn làm mấy trò đó mà."
" Không phải, tôi nói là sản nghiệp của Đô Triêu Quân bị người ta phá hoại." Đội trưởng Trần nói rõ hơn:" Anh nói gì về chuyện này?"
Cừu Địch vẫn thản nhiên đáp:" À, thế thì ông trời đúng là có mắt."
Đội trưởng Trần hỏi:" Ba giờ sáng anh ở đâu?"
" Tôi ở nhà máy Thịnh Hoa, có hàng nghìn người làm chứng cho tôi." Cừu Địch thừa nhận:" Đúng là tôi đánh Đô Triêu Quân, tát bao nhiêu cái, tôi không nhớ nữa, bạn tôi bị bắt giam giữ trong đó, cho nên lúc đó tôi có hơi nóng nảy thiếu suy nghĩ, làm chuyện phạm pháp, tôi chấp nhận xử phạt."
Xử phạt thì cùng lắm chỉ lấy chuyện tát người ra nói, còn lại thì chịu rồi, chứ làm sao bây giờ chẳng lẽ là đi tra cả nghìn người đang tham gia "lao động nghĩa vụ" vì thủ đô à?
Chuyện này chắc chắn lên TV, thế nào cũng có lãnh đạo tới bắt tay cám ơn rồi, bây giờ anh đi điều tra họ, bới móc chuyện không hay ra, anh có ý gì, định làm hỏng hình ảnh thủ đô, định vả mặt lãnh đạo đấy à?
Thế nên đây là chuyện mẫn cảm, đội trưởng Trần cũng không dám hỏi tới, hỏi tới một cái là ghi vào trong lời khai, lúc đó phải tra, nói không chừng sẽ rề ra, thôi thì mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho rồi. Đội trưởng Trần chẳng nói chẳng rằng cứ thế mà đi, viên cảnh sát còn lại dặn dò vài câu, bảo y về tước, di động phải luôn mở, nhận được thông báo thì phải tới tiếp nhận xử phạt hoặc phối hợp điều tra.
Vì thế đến 8 giờ 40 phút, La Thành Nhân rốt cuộc cũng nhìn thấy Cừu Địch từ trong đồn cảnh sát đi ra, hắn vội vàng lái xe tới, đỗ ngay ở cửa, lấm lét thò đầu ra hiệu lên xe. Cừu Địch lắc đầu, La Thành Nhân nóng ruột nhảy xuống xe, dứt khoát kéo Cừu Địch lên ghế sau, đóng cửa lại, lái xe đi luôn.
" Tới bệnh viện đi." Cừu Địch nghĩ tới Bao Tiểu Tam lại nhói trong lòng, Cảnh Bảo Lỗi ở bệnh viện gọi điện về nói Bao Tiểu Tam có cục máu bầm trong não, hôn mê sâu chưa tỉnh, sức khỏe yếu, phải làm nhiều cuộc phẫu thuật nữa, kết quả tốt nhất cũng sẽ mất một tay:
" Không cần đi đâu, tôi đã an bài trợ lý lo liệu hết rồi, cậu tới đó cũng chỉ đứng nhìn thôi chứ làm được gì, câu chăm sóc người ta tốt hơn y tá chuyên nghiệp à?"
" Không phải tôi nới tới bệnh viện số hai, có một người anh em khác của tôi đang nằm trong phòng giám sát."
" Thế thì càng đừng đi, ở đó có cảnh sát trông chừng rồi, cậu yên tâm, không ai mong cậu ta chết, cậu ta chết thì mấy thằng vừa bắt phải xử nặng, cảnh sát cũng không muốn cậu ta chết, trong địa bàn phát sinh án mạng đâu phải chuyện nhỏ." La Thành Nhân ra sức khuyên giải:” Ngoài ra bây giờ ai chẳng biết mấy người bạn của cậu dính líu tới Đô Triêu Quân, trong lúc mẫn cảm thế này, ngốc cũng liên tưởng tới sự việc biệt thự số 81, cậu tới đó cũng thành đích ngắm luôn, cái tên cậu sau đêm qua đã lọt vào tai không ít người rồi đấy. Tốt nhất cậu đừng hiện diện, lo giải quyết chuyện này đi đã, cậu thò mặt ra để bị nhắm vào thì không còn rảnh làm được gì nữa đâu.”
Cừu Địch bị thuyết phục rồi, Lão Độc tất nhiên sẽ đổ hết cứt đài lên đầu y, tuy hắn không có chứng cứ gì, nhưng những kẻ mất tiền kia cần gì chứng cứ, mình hiện diện ở bệnh viện sẽ phiền to, đám đó sẽ tóm lấy mình không buông. Minh chứng rõ rất ngay trước mặt, Cừu Địch ngồi ghế sau vịn lưng ghế trước hỏi:" Vậy thì anh đưa tôi đi đâu, anh định bắt cóc tôi đấy à?"
" Tôi mà dám làm chuyện đó à, hai chỗ kinh doanh của Lão Độc bị đập rồi, thảm lắm, còn có người tới cả nhà hắn gây chuyện nữa." Hiện giờ bất kỳ chuyện gì liên quan tới Du Thế Thành đều truyền đi rất nhanh, bao gồm cả chuyện của Lão Độc, La Thế Thành vừa nói vừa kinh sợ nhìn Cừu Địch qua gương, sớm biết có nhân vật ghê gớm thế này thì hắn sớm nghe người ta rồi:
" Hả, xã hội pháp chế mà lại xảy ra chuyện đáng sợ thế à?" Cừu Địch kinh ngạc:
La Thành Nhân hết nói nổi, vị này tới giờ còn giả ngốc trước mặt hắn, trong lòng ai chẳng biết:" Tôi mà biết trước mấy chuyện này đã không cho anh mượn người rồi, chuyện này che mắt được người ngoài chứ sao che mắt được người trong cuộc ... Anh làm tôi càng lúc càng lún sâu vào rồi đấy."
" Anh trách ai, không có tôi thì hôm qua anh có kịp thời rút tiền đi không? Anh chưa trả tôi đồng nào lại còn đánh tôi một trận đấy, tôi rộng lượng không tính toán nữa, coi như chúng ta hòa."