Q4 - Chương 165: Xưa nay đại đạo không cần nói. (2)
Q4 - Chương 165: Xưa nay đại đạo không cần nói. (2)
Xe dừng phắt lại, đỗ ở đường dừng xe khẩn cấp, La Thành Nhân quay người lại, lòng giận lắm, nhưng mà nghĩ kỹ thì, mình có lý do gì mà chỉ trích người ta, dù sao người ta cũng vãn hồi cho mình tổn thất lớn. Nói ra hắn không quen tiếp xúc với loại người thế này, cân nhắc một lúc nói:" Được, cậu thích tính như thế, vậy thì coi như hòa đi. Giờ tính chuyện hiện tại nhé, tôi tốn không ít công sức cho cậu trên phân cục, nếu không chuyện này chưa nói có tội hay không có tội, ít nhất cũng giữ cậu một tháng để điều tra. Huống hồ không thể có chuyện Đô Triêu Quân không cắn cậu, cảnh sát không thể không tra từ kẻ thù của hắn, cậu thấy cậu có thể dứt bỏ mọi liên quan à?"
Cừu Địch tỏ vẻ bất ngờ:" À, như anh nói thì toàn bộ nguy hiểm là ở phía tôi, thế sao anh phải kích động, khẩn trương như thế làm cái gì? Pháp luật chú trọng chứng cứ, không phải đoán bừa, tôi còn dám nói là anh làm đấy, Du Thế Thành ngã xuống, ai có thể nuốt chửng chuyện làm ăn của Đô Triêu Quân? Đặt anh và tôi cạnh nhau, họ sẽ nghĩ là ai?"
" Hả?" La Thành Nhân nghẹn luôn, hắn hậm hực nói:" Tôi đã nể mặt cậu lớn như thế rồi mà cậu không chịu nói thật với tôi một câu thật lòng à?"
" Tôi cần thể diện làm cái gì chứ?" Cừu Địch vặn lại:
" Vậy thì cậu cần cái gì?" La Thành Nhân nóng nảy quát, ngay lập tức hắn hiểu ra:" À phải rồi, cậu muốn tiền."
" Đúng rồi, chúng tôi làm chân chạy cho người ta, chưa nói bị người ta gài bẫy, bây giờ có hai người bị trọng thương, tương lai tàn phế rồi, tôi không kiếm ít tiền cho họ chữa bệnh sao được."
" Nhưng mà cậu tống tiền tôi thì cũng quá vô lý, tôi là người bị hại."
" Tôi không tống tiền anh, anh không đưa tiền tôi không ép, tôi đã nói là chúng ta hòa, anh giúp tôi một việc, đỡ tốn được bao nhiêu tiền rồi, anh còn muốn gì nữa?"
Trong mắt Cừu Địch, đám người có tiền là lũ keo kiệt, chỉ muốn lừa người ta làm việc không công cho mình, không có cửa đó.
Trong mắt La Thành Nhân, bọn người này là đám lưu manh vô lại, căn bản không thể nói chuyện tình nghĩa gì được, chỉ biết có tiền, không đáng tin.
Hai người tâm tư khác hẳn nhau, nói chuyện không sao hòa hợp được. Cuối cùng La Thành Nhân đang nguy cấp đành phải xuống nước, xem thời gian:" Được rồi, cậu muốn bao nhiêu, đừng cho rằng tôi là thằng ngốc lắm tiền để xẻo."
" Hôm qua tôi đã nói rồi còn gì, 500 vạn." Cừu Địch cứng rắn nói:
" $%&#$" La Thành Nhân tuôn ra một tràng chửi bới, mắt trợn lên như Trương Phi:" 500 vạn? Cậu đùa tôi đấy à, sao cậu không đi cướp ngân hàng đi cho rồi, cậu nghĩ kiếm tiền dễ như vậy à?"
" Cướp ngân hàng còn dễ hơn chuyện của anh đấy, hôm qua tôi đã nói với anh rồi, anh sắp gặp xui xẻo, anh còn nhớ đấy chứ?" Cừu Địch nhắc nhở hắn:
" Oa người anh em, tôi có thể lý giải câu đó thành cậu lại ngứa da không vậy? Thực sự cho rằng tôi kiêng kỵ cậu có một đám bằng hữu lưu manh đấy à? Đây là xã hội pháp chế, đám người đó làm gì được tôi, kết quả cậu nhận được bây giờ mà cậu chưa run được bài học à? Nếu không phải Du Thế Thành đổ, cậu cho rằng cậu đụng được vào Lão Độc sao?" La Thành Nhân lên mặt bề trên dạy bảo:
Cừu Địch quay đầu đi, chuyện này nói nhiều sai nhiều, hai người không nhìn chung hướng, chẳng có gì để bàn hết.
La Thành Nhân thấy Cừu Địch không nói nữa, hắn không làm gì được, kể khổ:" Giờ Du Thế Thành chạy, biệt thự 81 thì đổ, tôi không cách nào giải thích cho bạn bè trong giới. Còn cậu, cậu chính là người đích thân tham dự đúng không, giúp tôi tách bạch khỏi chuyện này, tôi có cách ăn nói với người ta, không người ta lại cho rằng tôi thông đồng với Du Thế Thành lừa tiền bọn họ ... Đây là chuyện phiền phức, bao nhiêu tiền như thế, bây giờ nộp hết lên quốc khố rồi, ai mà chịu nổi. Chẳng cần họ làm gì thôi, chỉ cần sau này không ai chịu làm ăn với tôi là đủ thảm rồi ... À phải, không phải tôi uy hiếp cậu đâu, nếu để người ta biết cậu là người phá biệt thự số 81 đó, cậu cứ tận tình tưởng tượng xem hậu quả là gì?"
Điều La Thành Nhân muốn không nhiều, chỉ cần bản thân không bị dính líu vào việc này thôi, hắn thấy mình quá oan ức, rõ ràng là hắn không liên quan gì, thế nên cũng không muốn vô duyên vô cớ mất cả đống tiền như vậy, giơ một ngón tay lên:" Tôi cho cậu 10 vạn, cậu cho tôi biết là ai làm, chuyện xảy ra thế nào, vậy là đủ."
Cừu Địch nghĩ một lúc mới nói:" Anh trả 10 vạn, vậy thì tôi nói chuyện 10 vạn với anh, điều tôi biết còn nhiều hơn những gì anh tưởng tượng, cũng phức tạp hơn anh nghĩ. Có một tổ chức ở nước ngoài, phái người tới phối hợp với gián điệp thương nghiệp đương địa moi tin về các anh, Du Thế Thành hay cái biệt thự số 81 đó không phải là mục đích của người ta, mà chỉ là một mắt xích trong đó mà thôi ... 10 vạn của anh chỉ được biết, họ thuê mấy người chúng tôi làm loạn, sau đó thừa cơ công kính máy chủ, xâm nhập vào mạng nội bộ, thao túng máy vi tính dùng để giao dịch trong biệt thự số 81, sau đó lấy tài khoản, mật mã, thậm chí chứng nhận điện tử ..."
La Thế Thành "a" khẽ một tiếng, nếu làm thế thì khác gì chồn chui vào ổ gà, mặc sức muốn làm gì thì làm, mặc dù chưa thể giúp gì cho hắn, nhưng giúp hắn khái quát được tình hình rồi, sốt ruột giục:" Sau đó thế nào?"
" Bọn chúng lấy được mấy thứ đó rồi liền khoét một miếng, phần còn lại ném cho cảnh sát chùi đít rồi cao chạy xa bay chứ sao ... Còn về phần Du Thế Thành, tôi nghĩ hắn ý thức vấn đề rất nhanh, cho nên đã quyết đoán vứt bỏ hết tất cả, chạy ra nước ngoài ... Tung tích số tiền kia anh có thể tưởng tượng thế này, bị cướp một phần, bị cảnh sát phong tỏa một phần, còn Du Thế Thành vì cùng đường cho nên cũng nuốt một phần ... Bằng đó thông tin đủ đáng giá mười vạn rồi chứ?" Cừu Địch cũng bắt chước La Thành Nhân vừa rồi, giơ một ngón tay lên:
La Thành Nhân nghe mà toàn thân ngứa ngáy, có rất nhiều chi tiết rõ ràng đã bị Cừu Địch giấu đi rồi, chẳng thà không biết còn hơn:" Cậu kể chuyện truyền kỳ cho tôi nghe đấy à? Xâm nhập biệt thự số 81, lặng lẽ lấy tiền đi, lừa ma đấy à?"
Hắn thấy không thể nào, bảo cánh sát tra ra còn đáng tin hơn, dù sao La Thành Nhân từng gửi tiền vào đó, hắn biết biệt thự số 81 đó được bảo mật nghiêm ngặt ra sao.
Cừu Địch nhún vai:" Không lừa được ma vẫn lừa được khối người đấy thôi."
" Cậu bắt bẻ câu chữ với tôi chẳng ích gì, tôi không tin lời cậu nói được." La Thành Nhân tỏ thái độ rõ ràng, chừng đó đừng mong lấy được mười vạn:
Cừu Địch ngồi trở lại ghế sau, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tới thất thần:" Anh luôn mang thái độ hoài nghi với tôi, chúng ta không cách nào hợp tác được. Hơn nữa anh keo kiệt như thế, một xu cũng không chịu bỏ, càng chẳng thể nào nói chuyện."