Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 74 - Chương 74: Lời Nói Tiên Tri. (2)

Chương 74: Lời nói tiên tri. (2) Chương 74: Lời nói tiên tri. (2)

" Chưa hết, trước kia tao thích nhất là xem phim võ hiệp, nhưng võ hiệp bây giờ thành phim võ mồm. Mỗi lần kẻ địch tìm tới nhân vật chính đều chĩa đao vào cười to, ha ha ha, rốt cuộc ngươi bị lão tử tóm được rồi, xem ngươi chạy đi đâu?"

" Bọn mày tưởng thế là xông vào đánh nhau à? Không, kẻ thù sẽ lải nhải, ta nói cho ngươi biết ... Chỗ này mất mười phút ... Nhân vật chính nắm chặt đao quát, đừng nhiều lời ta dù chết cũng phải khiến ngươi ... Lại mất mười phút."

" Rồi kẻ thù đi qua đi lại, ngươi có biết ai bán đứng ngươi không? ... Lại mất toi mười phút nữa." Bao Tiểu Tam phẫn uất rú lên:" Rõ ràng chém một phát là xong, vậy mà nói mãi, nói mãi, mẹ nó, cứu binh tới rồi!"

Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch cười tới bụng cũng rút gân rồi, không ngờ Bao Tiểu Tam có nhiều tâm đắc về phim rác như thế.

Thực ra những tình tiết na ná như thế trong phim dễ kiếm ra lắm, ba người thế là tìm ra đề tài chung rồi, trò chuyện tưng bằng. Ví như trước khi chết phun ra máu, nhất định phải tạo dáng, phải thật bi ai, phải thật không cam lòng, phải nói mấy câu sến sủa, nhưng đến khi chuẩn bị nói ra tên của kẻ thù thì "oẳng" đầu ngoẹo qua một bên chết không nhắm mắt. Ví như nữ chính khóc một cái chạy ra ngoài cửa, thế nào trời cũng đổ mưa, nam chính mà đuổi theo, chín phần là tìm được nữ chính dưới cái đình nào đó.

Bao Tiểu Tam xua tay liên hồi:" Mấy thứ bọn mày nói đều tầm thường lắm, tao vẫn chịu được, tao nói cái này dứt khoát không ai chịu được. Ví như trong rất nhiều kịch bản, hai người yêu nhau phát sinh hiểu lầm, nam chạy đằng sau hô to, em nghe anh giải thích đã, nữ nhất định sẽ bị chặt tai hét, tôi không nghe, không nghe, nhất định không nghe. Nam tiếp tục ra sức giải thích, nữ tiếp tục hô không nghe ... Chỉ có hai lời thoại đó thôi mà lặp lại chục lần, con mẹ nó chứ, mười lần đó đủ đẻ con luôn rồi, giải thích cái mẹ gì."

" Xem phim bây giờ đau bi chưa nói, còn đau cả dạ dày, làm tao phải cai luôn TV."

Ba người cười lăn cười bò trên xe, mải bốc phét không để ý tốc độ xe đã giảm xuống, có người hô hào chỉ huy đỗ xe ở bên này. Xe vừa mới đỗ lại một cái, khoang xe mở ra, nhân viên đoàn làm phim từ xa bảo lái xe đợi ở đó, chắc là có cảnh quay dang dở.

Hậu Bàn Câu là một thôn trang bỏ hoang phía trước thôn có rãnh sâu rất lớn nên có tên này, tuy bây giờ đã không còn người ở nữa, nhưng vẫn giữ nguyên diện mạo vốn có, chính là để tiện cho những đoàn làm phim tới tìm kiếm thôn trang xã hội cũ quay phim.

Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi nhảy xuống xe, phủi bụi trên người, đi tới gần hơn một chút xem quay phim, có vẻ như đạo diễn không hài lòng, vừa hô lùi lại quay lần nữa.

Oa, thì ra là mỹ nữ thành thị mà bọn họ từng thấy ở trấn, bây giờ mặc áo vải đỏ hoa trắng, tóc tết bím, sợi tóc hơi lòa xòa, thành trang phục thôn cô rồi, nhưng da vẫn trắng mịn màng, xinh đẹp hết sức.

Lúc này cô gái đang lau nước mắt, tựa hồ bị ủy khuất, theo sau có một chàng trai mặc đồng phục của đội tuyên truyền vũ trang, hắn chạy tới kéo tay cô gái:" Tú Lan, em nghe anh giải thích đã."

Thôn cô Tú Lan vùng thoát khỏi bàn tay hắn, hai tay bịt chặt tai, vừa lắc đầu vừa bỏ chạy:" Tôi không nghe, không nghe, tôi không thèm nghe."

Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch quay đầu nhìn Bao Tiểu Tam sùng bái, đây đâu phải chỉ là biên kịch, còn là nhà tiên tri luôn rồi. Bao Tiểu Tam cũng trố mắt nhìn, đến khi đoạn đối thoại kia lặp lại tới lần thứ hai thì hắn cười phá lên ha ha ha ha ... Cừu Địch cười tới nện mông xuống đất, Cảnh Bảo Lỗi ôm bụng vừa đạp chân vừa cười lăn cười bò, cả ba người như điên như khùng, cười tới không thở nổi.

Loại phim tới Bao Tiểu Tam cũng có thể làm đạo diễn, không nói cũng biết cặn bã tới mức nào.

Mất một lúc cả ba mới ngừng cười được, thế nhưng lại phát hiện không hay rồi, quay phim đã ngừng lại, đạo diễn nổi điên quát tháo, còn bọn họ bị đám diễn viên mặc đồng phục đội tuyên truyền bao vây.

" Bọn mày cười cái gì?"

" Có gì buồn cười mà cười?"

" Bọn mày ở đâu tới, muốn ăn đòn à mấy cái thằng chó chết này!"

Mấy tên này đều ngực nở tay to, hóa trang có vài phần khí chất của người hoạt động ngầm, ai nấy ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào ba bọn họ. Ba cái thằng điên ở đâu ra làm hỏng cảnh quay, bọn chúng vừa mới cười một cái làm tâm trạng diễn viên ấp ủ được hỏng hết. Nữ diễn viên vốn phải vừa giận vừa đau khổ, bị tiếng cười của bọn họ làm cười theo, cố cắn răng nhịn rồi vẫn cười, bộ dạng của ba tên đó, người ta muốn bình thường cũng khó.

Thời tiết này ai cũng muốn nhanh nhanh hoàn thành cảnh quay còn về sớm, thế mà tự nhiên mấy thằng nhà quê ở đâu phá đám, rõ ràng là cười nhạo bọn họ.

Kỳ thực là có phần thẹn quá hóa giận, ai chẳng biết đây là tình tiết người ta dùng nát ra rồi, nhưng vì miếng cơm manh áo, vẫn phải quay thôi.

" Mày chửi ai đấy?"

Bao Tiểu Tam vừa nghe thấy có người chửi mình thì bật dậy như chớp đẩy một cái, nào ngờ thằng đó nhìn cơ bắp cao to mà bị đẩy cái ngã lăn quay, mấy thằng khác nổi giận, xông tới muốn đánh.

" Nhắm mắt lại ..."

Cừu Địch nằm ở dưới đất hô lên, Bao Tiểu Tam thân kích bách chiến, mặc kệ mấy thằng đang lao vào mình, cúi đầu nhắm tịt mắt lại.

Vù vù mấy tiếng, trời không gió mà bụi cuốn lên mù mịt, mấy thằng đội viên tuyên truyền đang trừng mắt đe dọa tức thì bị cát bụi bao phủ mặt mày, vội vàng la hét lùi lại dụi mắt. Bao Tiểu Tam hưng phấn, vung nắm đấm lên định đánh, nhưng cánh tay bị giữ lại. Cừu Địch hai tay kẹp nách Bao Tiểu Tam kéo hắn lùi lại mấy bước, Bao Tiểu Tam đang nóng máu, la hát:" Làm cái gì đấy, hắn chửi chúng ta."

" Chửi mày thì mày đánh à, mày đánh được mấy người?" Cừu Địch mắng, cho hắn luôn một cái tát để tỉnh người, muốn đánh người cũng phải nhìn tình thế chứ:

Bao Tiểu Tam quay đầu nhìn lại, thấy cả trăm người kéo tới rồi, sợ tới hồn lìa khỏi phách. Cảnh Bảo Lỗi thì đã chạy trước, chui tọt vào trong xe. Bao Tiểu Tam thấy cái thằng ái nam ái nữ đó bỏ bạn, thiếu chút nữa đánh luôn cả hắn.
Bình Luận (0)
Comment