Chương 75: Trí lớn gặp nhau.
Chương 75: Trí lớn gặp nhau.
Mấy tên bị ném cát vào mặt cũng đã dụi mắt xong truy sát, nhưng Bao Tiểu Tam và Cừu Địch đã có phòng bị từ trước, chạy xa ít tắp rồi, Bao Tiểu Tam còn chưa cam tâm, quay lại quát mắng:" Này, bọn mày muốn đánh nhau à? Cho mà biết bọn tao đưa cơm tới đấy, có tin bọn tao mang cơm về không?"
Đám người kia thấy hắn còn dám đe dọa, quát tháo đuổi tới. Cừu Địch tóm cổ áo Bao Tiểu Tam kéo thằng khùng đó chạy, con mẹ nó chứ, cả trăm người, muốn chết hay sao chạy được vài bước cũng quay đầu hét:" Không ăn chúng tôi mang đi đấy ... Lái xe!"
Lái xe cũng vào hùa, con mẹ nó định bắt nạt người nhà khách à? Thế là khởi động xe rồ rồ, chửi tới:" Cho chúng mày uống gió tây bắc mà quay phim nhé! Anh em, nhanh lên, chúng ta lên xe về."
Phó đạo diễn Tân Dật Tinh nghe thấy cảnh này cuống lên, bấm bộ đàm gọi Hách Lai Vận tới dàn xếp, một mặt chạy tới trước xe ngăn cản, quát tháo nhân viên đoàn làm phim:" Quay lại, quay lại, có chút chuyện thôi định làm ầm ĩ cái gì, không muốn ăn cơm nữa à? Muốn tốn thêm thời gian ở đây sao?"
Hách Lai Vận cũng kịp thời chạy tới, nhận ra là Bao Tiểu Tam và Cừu Địch thì tức xì khói, chửi mắng văng nước bọn:" Bọn mày giỏi quá nhỉ, còn định đánh đoàn làm phim phải không? Đó toàn là thần tài đấy, người ta phủi mông bỏ đi thì ai trả tiền cho chúng ta?"
" Cút xéo! Mau đi chia cơm!"
Tất nhiên là Bao Tiểu Tam với Cừu Địch dọa vậy thôi, bọn họ dám mang cơm đi à, lúc đó móc tiền túi ra mà đền, sạt nghiệp luôn chứ đùa à? Giờ nghe Hách Lai Vận giáo huấn, vừa vặn có cớ xuống thang mà không mất mặt, chạy về xe, chuẩn bị phát cơm.
Hạch Lai Vận lại chạy tới chỗ phó đạo diễn, đạo diễn nói ngon nói ngọt, quát Bao Tiểu Tam bê vài két nước tới, nhét vào tay từng người, còn tóm Bao Tiểu Tao kéo tới trước mặt họ giới thiệu:" Mọi người xem, thằng bé này bị ngốc ấy mà, giận nó làm cái gì?"
Đúng là trông giống thằng ngốc thật, mặt ngựa răng hổ, xấu tới đáng yêu, bị Hách Lai Vận mắng mà vẫn ngoạc miệng cười khờ khạo, đúng là khiến đám nhân viên đoàn làm phim thấy đi chấp với thằng này cũng vô nghĩa.
Dù sao xảy ra chuyện như vậy chẳng còn tâm trạng mà quay phim nữa, đạo diễn Trương Tuấn Khải cầm loa gọi mọi người tới ăn cơm, nghỉ ngơi nửa tiếng. Đoàn làm phim liền xếp hàng trước xe, nhận cơm hộp vừa nước khoáng, mấy người vừa rồi chuẩn bị đánh nhau khi nhận cơm hộp vẫn còn nhìn Cừu Địch gườm gườm, một người gằn giọng:" Thằng nhãi, mày chính là thằng lúc nãy hất cát chứ gì?"
" Cũng là tôi phát cơm cho anh còn gì nữa, nhận lấy, cho anh thêm một chai nước này." Cừu Địch cười lấy lòng, khiến đám người kia muốn phát tác cũng không được:
Cảnh Bảo Lỗi chột dạ nói nhỏ:" Này, phát cơm xong đi cho lẹ!"
" Sợ cái buồi gì, dám cương à, mai cho xuân dược vào toàn bộ cơm phát cho chúng." Bao Tiểu Tam ghét tai nói:
Cừu Địch đá hắn sang một bên, vẫn cười nói phân phát cơm hộp và nước khoáng. Bao Tiểu Tam bị biểu hiện đớn hèn của Cừu Địch làm tức giận, dỗi rồi, không chia cơm nữa, lên khoang lái ngồi, mặc xác hai thằng bạn.
Không lâu sau đã chia cơm xong, hơn trăm người cả diễn viên lẫn nhân viên đoàn làm phim, người đứng người ngồi, ăn uống vội vàng.
Nói ra thì làm diễn viên cũng chẳng dễ dàng gì, thứ cơm nước chẳng khác gì thức ăn cho lợn này muốn nuốt vào phải cần dũng khí lớn lắm. Cừu Địch nhìn thấy mấy nữ diễn viên ngồi cùng chỗ, mặt mày nhăn nhó nhìn hộp cơm, nửa ngày trời mới khoét được một góc bé xíu, nói với Cảnh Bảo Lỗi:" Đúng là lãi thật, tới tôi cũng muốn kinh doanh cái này, riêng bán cơm hộp mỗi ngày kiếm mười mấy vạn rồi."
" Nói thế chứ muốn làm cũng đau dễ dàng gì, đây không phải là vấn đề làm cơm." Cảnh Bảo Lỗi lắc đầu:
" Cậu nói xem, đoàn làm phim riêng hôm nay thôi sẽ phải tốn bao nhiêu tiền?" Cừu Địch tay chống cằm nhìn cảnh tượng trăm người ăn cơm:
" Phơi nắng suốt cả sáng, diễn viên quần chúng mỗi người 100 đồng cùng với cơm hộp, địa điểm do Hách Lai Vận cung cấp, giới thiệu bọn họ tới đây thu bao nhiêu không rõ, lại còn bố trí cảnh quan, thêm vào vận chuyển, thực sự không dễ tính ..." Cảnh Bảo Lỗi gập tay liền kê mấy hạng mục bọn họ còn chưa nắm rõ, không có những con số đó làm sao tính ra được:
Đúng thế, mà cách kiếm tiền này không phổ biến, muốn học không được, chỉ một cái thôn trang bỏ hoang thôi mà cũng kiếm được tiền, chuyện này đã đột phá nhận thức của Cừu Địch rồi.
" Nhưng mà bọn họ chắc phải làm ra dự toán chi tiêu chứ, đúng không?" Cừu Địch ghé tai hỏi:
" Tất nhiên là phải có rồi." Cảnh Bảo Lỗi gật đầu khẳng định:
" Liệu có thể ở trên người ai được nhỉ?" Cừu Địch nheo mắt ngẫm nghĩ:
" Phó đạo diễn, quản lý sự vụ đều có thể." Cảnh Bảo Lỗi chỉ số xe dã ngoại mà đoàn làm phim lái tới, đó là chỗ nhân vật có cấp bậc trong đoàn nghỉ ngơi, hóa trang, nói tới đó giật mình sợ hãi:" Không phải cậu định lẻn vào lấy trộm của đoàn làm phim chứ?"
" Không phải, không phải!" Cừu Địch lắc đầu, nhưng câu tiếp theo là:" Tôi muốn gây ra chút hỗn loạn trước rồi mới lẻn vào trộm, như thế dễ dàng hơn."
Cảnh Bảo Lỗi khiếp đảm, cứ ngây ra nhìn Cừu Địch, có vẻ hắn đã hơi hiểu vì sao Bao Tiểu Tam lại ngán Cừu Địch rồi, nói tới ác, Bao Tiểu Tam đa phần là mồm mép chân tay dơ dáy thôi, còn tên này thì vấn đề nằm ở cái đầu, hỏng từ bên trong rồi.
Không lâu sau Cừu Địch lại gọi Bao Tiểu Tam tới, vừa rồi xảy ra chuyện không vui vẻ gì với đoàn làm phim, Bao Tiểu Tam còn chưa nguôi ngoai đâu, vừa nghe thấy Cừu Địch muốn sinh sự, còn chưa nghe xong đã gật đầu lia lại:" Ừ, mạnh tay vào, ai bảo bọn chúng vênh váo."
Bên này thảo luận, ở phía bên kia cũng có mấy người đang thương lượng với phó đạo diễn, đoán chừng là cơn giận trong lòng chưa nguôi ngoai. Trong đó có cả nam chính Tạ Trí Hâm, mắt cứ liên tục nhìn về phía đám Cừu Địch, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Phó đạo diễn Tân Dật Tinh hiểu vì sao Tạ Trí Hâm tức giận, Tạ Trí Hâm là diễn viên lâu năm có thực lực, cũng có danh tiếng nhất định, có điều hắn không có ngoại hình chuẩn soái ca. Mang tiếng là nam chính số một, nhưng ngày hôm nay là cảnh cuối cùng có hắn rồi, hắn là đội trưởng đội tuyên truyền vũ trang, hôm nay sẽ hi sinh anh dũng sau đó nam chính kế thừa, đỉnh cao bộ phim là trận công thành chiến không có phần hắn. Tóm lại là làm nền cho người khác.
Hắn cũng chính là người vừa rồi diễn cảnh có hiểu lầm với bạn gái, chưa giải thích được thì đã hi sinh, mang theo tâm nguyện chưa trọn, tình yêu dang dở, bi kịch trong phim ra ngoài.
Đang tâm trạng không tốt, còn có kẻ phá đám, sao không giận? Tạ Dật Tinh thông cảm, vì thế gật đầu với kế hoạch của họ, thế rồi những người kia đều mỉm cười.
Hay rồi, đã là diễn viên làm sao không biết diễn trò!