Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 76 - Chương 76: Lại Làm Diễn Viên.

Chương 76: Lại làm diễn viên. Chương 76: Lại làm diễn viên.

Khi bắt đầu thu hồi hộp cơm, phó đạo diễn Tân Dật Tinh gọi Hách Lai Vận tới, vừa tới nơi liền nói:" Này này Lão Hách, những diễn viên quần chúng của anh có vấn đề đấy."

" Hả? Không phải là các anh đã chọn kỹ rồi à, làm sao lại có vấn đề chứ?" Hách Lai Vận giật mình, mọi chuyện đang xuôn xẻ mà:

" Do tình tiết yêu cầu mà, sửa kịch bản đột xuất cũng là bình thường ... Anh xem, những người anh chọn chán quá, không thể đưa lên ống kính được, xấu quá." Phó đạo diễn bới móc:

" Chính anh nói với tôi còn gì, quân Nhật phải chọn người mặt mũi đáng ghét, nên tôi toàn chọn người xấu, giờ phải làm sao?" Hách Lai Vận cố nén khó chịu xuống:

" Thì tìm thêm vài người nữa, nhiều vào một chút, xấu nhưng mà không phải loại trông vừa hèn vừa chán chứ, có khí thế chút, hung dữ chút, còn đánh nhau với nam chính." Phó đạo diễn Tân Dật Tinh nói:

" Ài, ở cái chốn này chỉ có cát là nhiều, anh bảo tôi tìm đâu ra người, muốn quay về trấn mất hơn ba mươi dặm đấy." Hách Lai Vận không muốn chiều cái thói xấu của đoàn làm phim, mẹ nó chứ, bọn này từ lúc đến trấn đã suốt ngày chê bai, yêu sách rồi, diễn viên hạng hai mà khó chiều hơn ngôi sao hạng nhất:

" Không phải có sẵn kia à? Mấy chàng trai đó trông được đấy." Phó đạo diễn Tân Dật Tinh chỉ xe đưa cơm rồi đi:

Úi dà, đúng rồi, mấy thằng nhãi đó trước kia cũng làm cái nghề này mà, đúng người đúng việc luôn, Hách Lai Vận vui vẻ chạy tới chỗ xe giao cơm, khoác vai Cừu Địch và Bao Tiểu Tam, làm ra vẻ thân tình:" Mấy thằng nhóc các cậu dẫm phải cứt chó rồi đấy, có muốn kiếm thêm tiền tiêu vặt không?"

" Lại đóng xác chết à? Không làm!" Bao Tiểu Tam phũ ngay, anh đây lương tháng cả đống, sắp bước vào giai cấp giàu có rồi, còn đi làm cái việc mất nhân phẩm ấy à:

" Lại kiếm cớ bớt xén tiền của chúng tôi à? Không làm!" Cừu Địch cảnh giác chặn trước, làm đếch gì có chuyện hay lại đi tìm bọn họ chứ:

" Đừng đừng ..." Hách Lai Vận giữ chặt hai người bọn họ không cho bỏ đi, vội vàng nói:" Không đóng xác chết, cũng không bớt xén tiền ... Đóng quân Nhật, cướp bóc đốt phá, hôm nay quân Nhật đánh thôn, tha hồ cho các cậu thể hiện, làm không?"

" Hả, thật à?" Tâm tư u ám của Bao Tiểu Tam bị gãi trúng rồi, thằng này kẻ ác trời sinh, đếch cần quan tâm đóng phe nào:

" Bao nhiêu tiền?" Cừu Địch cảnh giác hỏi giá trước, đóng quân Nhật cũng không sao, có tiền là được:

" Hai người 160 đồng ... Không, 200 đồng, đúng rồi còn có cảnh cưỡng hiếp nữa, có muốn không?" Hách Lai Vận dụ dỗ:

Lại còn có cảnh cưỡng hiếp? Mắt hai người đã biến thành mắt sói rồi, trong mơ cũng muốn, mấy em gái thành phố trong đoàn trông đến ngon là, chân dài nhé, ngực tròn nhé, chưa diễn đã thú tính hừng hực rồi. Cả hai còn kịp chưa nói gì Cảnh Bảo Lỗi đứng trên xe đã giơ tay:" Tôi cũng muốn đóng quân Nhật! Ai bị hiếp có phải là Tiêu Từ Huệ không?"

Á à, thằng này có mục tiêu, thế mà giấu anh em, Cừu Địch và Bao Tiểu Tam đều tức giận.

Hách Lai Vận nhìn Cảnh Bảo Lỗi, hắn vẫn nhớ chàng trai này, mặt mày trắng trẻo đẹp đẽ, da non thịt mềm, khịt mũi:" Xéo, xéo, tướng mạo cậu lên ống kính thế quái nào được, kém Tiểu Tam xa!"

Bao Tiểu Tam lần đầu tiên trong đời được biểu dương dung mạo, cười muốn lệch cả mồm, đang định nói, lần nữa có người cắt lời, bên kia hô:" Hollywood, mau tới đây, có nữ diễn viên trúng nắng rồi."

" Con mẹ nó chứ, mỗi cái đoàn làm phim này là lắm chuyện." Hách Lai Vận cáu kỉnh chửi một câu, lại lật đật chạy về, có kinh nghiệm rồi, nhìn một cái là nhận ra ngay, thôi xong, thời tiết thế này mấy cô nương trong thành phố chịu làm sao được? Trúng nắng thật rồi, hôn mê những hai người, vội sai người khiêng vào chỗ bóng râm.

Cừu Địch nhiệt tình chạy tới bấm nhân trung, cho uống Hoắc hương chính khí thủy, trong trấn dùng thứ này như thuốc vạn năng, đau bụng, cảm nắng, tiêu chảy, lo âu, hồi hộp, đầy hơi, tức ngực đều uống được hết. Uống thuốc rồi vẫn không thấy tác dụng, y bấm sau gáy nữ diễn viên, phun nước vào mặt, bốp bốp, tát luôn mấy cái. Khi người trong đoàn làm phim quát tháo ầm ĩ thì í, nữ diễn viên tỉnh rồi, mọi người vội vận chuyển lên xe hàng, tạm thời nghỉ ngơi, xem chừng hôm nay không diễn được nữa rồi.

" Hôm nay sao mà đen thế cơ chứ, tiến độ càng ngày càng chậm. Phó đạo diễn, Tuyết Nhi còn mấy cảnh nữa thế?" Đạo diễn Trương Tuấn Khải buồn phiền hỏi:

" Bốn cảnh." Phó đạo diễn hỏi kịch vụ rồi đáp:

Nhìn diễn viên như thế, đoán chừng không làm nổi rồi, Hách Lai Vận cũng sốt ruột không kém, bảo phó đạo diễn Tân Dân Tinh:" Này, đừng có sửa kịch bản nữa đấy, tôi tổ chức mấy chục người tới đây một chuyến chẳng dễ dàng gì đâu."

" Không sửa không được, tình trạng Tuyết Nhi như thế làm sao mà quay được nữa."

" Có phải là diễn viên chính đâu, quan trọng thế à?"

" Đúng thế, anh nhìn là biết, hiện trường có được mấy cô gái chứ?"

Hách Lai Vận không cần nhìn cũng biết, hắn nắm rõ số diễn viên ở đây có khi còn hơn đạo diễn, tổng cộng có mười cô gái, trừ đi nữ chính số một, số hai, nữ phụ, ba cô gái xinh đẹp nhất, còn lại đều là bà nương trong thôn đóng diễn viên quần chúng. Một sự cố nhỏ có khi hủy công sức cả ngày, đang lúc cấp thiết, bóng đèn trong đầu Hách Lai Vận sáng lên, kéo tay phó đạo diễn:" Không sao, tôi tìm cho anh một nữ phụ xinh đẹp tuyệt vời luôn."

" Vớ vẩn, nữ nhân ở cái chỗ này còn không vừa mắt bằng đám gia súc." Phó đạo diễn không tin:

" Nữ nhân ở nơi này mà xinh đẹp thì các anh lại biến thành gia súc." Hách Lai Vận không hài lòng, là người đương địa, tuy bà nương ở đây chẳng đẹp đẽ gì, nhưng không cho người ngoài chê bai:

Hai người mỉa mai châm trích nhau, bị kéo tới trước khoang chở hàng, Hách Lai Vận rẽ đám đông ra chỉ Cảnh Bảo Lỗi:" Nhìn đi, được chưa?"

Vẻ mặt ngạc nhiên của Cảnh Bảo Lỗi làm phó đạo diễn Tân Dật Tinh ngẩn người, da như mỡ đông, mắt như sao trời, môi hồng răng trắng, thực sự là chấn động lòng người mà. Lại nhìn vóc dáng xem, dong dỏng cao, eo mảnh mai, đây chẳng phải liễu trước gió đấy ư?

Không ngờ ở đây còn có báu vật bị gió cát vùi lấp thế này, phó đạo diễn mắt sáng lên, gấp gáp hô:" Mau mau, đưa đi hóa trang, thử ống kính!"
Bình Luận (0)
Comment