Chương 77: Nữ đẹp hơn nam.
Chương 77: Nữ đẹp hơn nam.
Cảnh Bảo Lỗi còn chưa hiểu mô tê gì thì bị mấy kéo đi mất rồi, hoang mang hỏi:" Chú Hách, chuyện gì thế này?"
Hách Bảo Lỗi ở phía sau liên tục đẩy Cảnh Bảo Lỗ về phía xe hóa trang:" Chẳng phải vừa rồi cậu muốn diễn xuất sao, cho cậu cơ hội đấy, nếu ghi hình thành công, tôi trả 500?"
" 500 cơ à?" Bao Tiểu Tam đỏ mắt, thế thì gấp năm lần mình rồi còn gì, cơ mà hắn là tên hào sảng lắm, không vì chuyện đó mà ghen tỵ, lại còn thúc giục Cảnh Bảo Lỗi:" Đi mau, đi mau, cơ hiệp hiếm có đấy. Chú Hollywood, bọn tôi thì sao?"
" Diễn hết, diễn hết!" Hách Lai Vận phất tay:
Cừu Địch và Bao Tiểu Tam hưng phấn vô cùng, hai anh chàng vui đâu chầu đấy này vỗ tay ăn mừng, còn hoạt động gián điệp vừa mới lên kế hoạch đã vứt béng sang một bên rồi.
Lại sắp mở mày rồi, khung cảnh lần nữa trở nên bận rộn, trong lều hóa trang, nào là quân phục màu vàng, nào là mũ tai chó, nào là giày ống cao. Cừu Địch và Bao Tiểu Tam mặc vào một phát, úi dời ơi, đúng là quân Nhật đây rồi, một thằng xấu xí, một thằng dữ dằn, chuẩn không thể chê vào đâu được, nhe răng trọn mắt một cái là kẻ ác trăm phần trăm.
Trên xe hóa trang thì lại liên tục truyền ra tiếng cười, Hách Lai Vận phải vào mấy lần, chắc là thuyết phục gì đó. Bao Tiểu Tam đang khuỳnh chân đi qua đi lại học dáng vẻ quân Nhật, đột nhiên từ trên xe một chiếc tú hoa hài xuất hiện, tiếp đó là bộ áo đỏ, mỹ nữ rụt rè như tân nương ra mắt mẹ chồng được mấy nhân viên trang điểm đưa xuống.
Gò má đỏ au đó, đôi mắt sợ sệt đó, dáng vẻ rụt rè đó, thực sự xinh đẹp tới mức chấn động, cả đám linh Nhật nhìn tới há hốc mồm, wow, đâu ra cô bé đẹp thế này trong đoàn mà mọi người không biết. Toàn bộ đang sững sờ, đột nhiên có hai tiếng cười rộ lên phá đám, quay đầu thấy Bao Tiểu Tam và Cừu Địch cười lăn ra đất rồi, trước nay hay đùa Cảnh Bảo Lỗi mà giả gái sẽ là cực phẩm, đúng thật, nhưng bọn họ chỉ thấy buồn cười.
Nhìn phản ứng của hai thằng bạn khốn kiếp, Cảnh Bảo Lỗi khóc không ra nước mắt, xấu hổ quay đầu muốn chạy về xe, bị Hách Lai Vận chặn đường, vừa kéo vừa đầy tới trước mặt đạo diễn. Đạo diễn Trương Tuấn Khải nhìn qua ống kính reo lên:" Được được, chọn cậu ấy ... Lạ, lạ kỳ thật, nam giả nữ mà còn đẹp hơn nữ."
Cả đám quân Nhật bấy giờ mới ngã ngửa, nam à?
Đám diễn viên trong đoàn làm phim Thảo nguyên rực lửa vây quanh Cảnh Bảo Lỗi, cả hai nữ diễn viên chính đều nắm lấy tay hắn, nhờ giúp đỡ. Nữ chính số hai chính là Tiêu Từ Huệ là nữ diễn viên mà Cảnh Bảo Lỗi thích, tính hắn hay mềm lòng, chịu không được mấy lời nói khó như thế. Quan trọng nhất là hai cô gái đó như coi hắn là nữ thật rồi vậy, chẳng để ý gì, cả cặp vú liền áp lên cánh tay hắn, mềm mại, đầy tính co dãn... Cảnh Bảo Lỗi đành phải gật đầu đồng ý.
Phó đạo diễn Tân Dật Tinh đưa kịch bản cho Cảnh Bảo Lỗi, chỉ hắn biết nhân vật của mình, đọc đường mấy dòng, Cảnh Bảo Lỗi bàng hoàng:" Hả? Tôi là người bị cưỡng bức à? ... Không! Tôi không làm đâu."
Nói rồi ném kịch bản quay đầu chạy luôn, nhưng không xong, bị hai cô gái giữ lấy, mỗi người ôm một tay.
" Đừng, cứu người như cứu hỏa, để lần khác chị kiếm cho cậu một vai diễn tốt."
" Đúng thế, cậu xinh đẹp thế này, cơ hội thiếu gì cơ chứ."
Tình cảnh cũ lại tái diễn mỗi bên có một bầu ngực êm ái tựa có tựa không chạm vào cánh tay, gió thơm liên tục thổi vào tai, không biết hai cô gái này có phải cố ý không nữa, Cảnh Bảo Lỗi tê mất nửa người, muốn chạy cũng không đủ sức nữa.
Bao Tiểu Tam lúc này ghen tỵ đỏ mắt rồi, nhìn hai em gái xinh tươi ép ngực vào tay thằng kia bẹp đi, hận không thể thay thế, chỉ tiếc dung mạo này đóng nữ cũng không ai muốn cưỡng hiếp!
Cừu Địch thì không bỏ qua cơ hội:" Thêm tiền!"
Phó đạo diễn Tân Dật Tinh gật ngay:" Thêm tiền!"
Anh em cũng bán đứng rồi, ý kiến của Cảnh Bảo Lỗi không còn quan trọng nữa. Tình tiết không khó, quân Nhật xông vào thôn, bao vây tàn dư của đội tuyên truyền vũ trang, kịch bản được phó đạo diễn cầm loa giảng giải, phải thể hiện trọn vẹn được sự tàn bạo của quân Nhật, bố trí ai nổ súng giết người, ai cầm lưỡi lê đâm người, ai đốt nhà, còn ai ... Đè nữ phụ ra cưỡng bức.
Vừa nói tới đó Bao Tiểu Tam đã hăng hái giơ tay:" Để tôi cho, tôi cưỡng bức cho."
" Không được, cậu không làm nổi đâu, chuyện này cần dân chuyên nghiệp, phiền phức lắm." Phó đạo diễn Tân Dật Tinh từ chối, cưỡng bức không hề là chuyện đơn giản, hay ho như dân ngoài nghề nghĩ, còn có biện pháp đảm bảo an toàn cho cả hai bên, một người đã nghiệp dư rồi thì người kia dứt khoát phải chuyên nghiệp mới được:
" Vậy được, được, tôi không làm nữa, nhưng mà kiếm thêm vài người cùng cưỡng bức hắn nhé." Bao Tiểu Tam cười khoái trá:
Như trò đùa vậy, Tạ Chí Hâm nhìn thái độ chớt nhả của Bao Tiểu Tam càng khó chịu hơn. Là diễn viên thực lực, đào tạo chính quy, tận tâm với nghề, kỳ thực hắn chẳng thích loại phim kháng Nhật này, nhưng nhiều lúc không có cơ hội cho hắn lựa chọn, hắn đâu phải diễn viên top đầu, chưa kể phía công ty ý đồ rõ ràng, dùng hắn để đẩy diễn viên mới, hắn đành chịu.
Vậy mà quay phim còn thế này.
Ồn ào nhốn nháo một hồi, chuyện đâu vào đó.
Kỳ thực diễn mấy cảnh đâm chém chiến đấu thế này đám Cừu Địch, Bao Tiểu Tam thuần thục lắm rồi, nhưng mà trước kia toàn ở phe bị giết chết, lần này đóng quân Nhật không ngờ lại ở phe chiến thắng. Cơ mà trong lúc diễn luyện xảy ra vấn đề, nhất là cảnh cận chiến với đội tuyên truyền vũ trang, Cừu Địch phát hiện ra mấy ánh mắt nhìn mình đầy bất thiện, tuy không biết tên, nhưng nhớ mặt đó là đám bao vây muốn đánh mình khi nãy.
Đoán chừng lát nữa quay phim thế nào cũng có sự cố, Cừu Địch muốn từ chối. Phó đạo diễn đã nhận lời để đám Tạ Trí Hâm lợi dụng cơ hội này dạy y một bài học, làm sao chịu cho y rút, liền phất tay, không sao đâu, đấu vài chiêu là bọn họ bị tiêu diệt rồi, diễn cho có ấy mà.
Bận rộn suốt một tiếng tập dượt phối hợp, chính thức ghi hình ...