Q4 - Chương 167: Xưa nay đại đạo không cần nói. (4)
Q4 - Chương 167: Xưa nay đại đạo không cần nói. (4)
La Thành Nhân vừa đến, mấy vị giám đốc ở địa điểm làm việc này đều ra đón, mang theo các loại báo chí, tạp chí, rồi tin tức trên mạng ở phía bên kia eo biển, toàn bộ là nhắm vào Thịnh Hoa.
Báo chí bóc trần Thịnh Hoa khi mời gọi đầu tư đã thổi phòng doanh thu tập đoàn, đến lên sàn giao dịch ít nhất báo ảo 30% thu nhập, gây hiểu lầm cho nhà đầu tư.
Thịnh Hoa tuyên bố là nhà cung ứng hàng lớn nhất cho cơ cấu hàng không trong nước, hoàn toàn là bịa đặt, theo như xác thực, Thịnh Hoa chỉ chiếm được 1.5% thị phần cung ứng hàng cho công ty hàng không.
Lại có báo tiết lô, Thịnh Hoa khi mời gọi đầu tư tự nhân mình là khách hàng lớn số hai của chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh Thực Thượng Khoái Xan đang mở rộng nhanh trên toàn quốc, chứng thực đây là chuyện hoàn toàn là hư cấu, Thịnh Hoa và Thực Thượng hoàn toàn không có chút qua lại nào.
Ngoài ra Đại Lục đang nổi lên phong ba thực phẩm bẩm, những nhà máy lớn như Phong Nam, Tân Hoa dính líu tới việc gia công gia súc gia cầm chết, khiến cho các sản phẩm của Thịnh Hoa bị rút khỏi các siêu thị cỡ lớn trên toàn quốc.
Ngoài ra còn có làm giả tài vụ, để che đậy thổi phồng lợi nhận, thực phẩm Thịnh Hoa thổi phồng chi tiêu lên tới 1 tỷ đồng, đây rõ ràng là hành vi lừa gạt cơ cấu quản lý giám sát và nhà đầu tư. Trên báo chí đều cho đăng con số tài vụ vô cùng chi tiết, từ doanh thu của Thịnh Hoa từ nghiệp vụ cung cấp thực phẩm hàng hông là bao nhiêu, chiếm tỉ lệ doanh thu của công ty là bao nhiêu, con số này so với con số công bố chính thức có độ vênh không hể nhỏ.
Bằng đấy tin tức bất lợi cùng lúc, không đoán cũng có thể thấy sẽ tạo thành đả kích lớn thế nào với cổ phiếu của Thịnh Hoa.
Từ di động cho tới máy tính bảng, từ báo cáo nhanh của các vị giám đốc, La Thành Nhân vừa nghe vừa đi nhanh về văn phòng, vừa mở máy vi tính ra, hắn liền biết mình bị cá mập nhắm vào rồi. Nếu như ở Bắc Kinh, hắn có thể coi là con cá lớn, nhưng đặt vào thị trường quốc tế, Thịnh Hoa chẳng qua là con cá bột mà thôi. Càng đáng sợ hơn nữa là, đối phương dùng con số tài vụ nội bộ của Thịnh Hoa cùng báo cáo nội địa, như vậy độ đáng tin không cần phải nghi ngờ.
La Thành Nhân hồn xiêu phách lạc, mặt như tro tàn, mang theo hi vọng mong manh mở phần mềm chứng khoán ra, nhìn giá cổ phiếu hạ cắm mặt, hắn ngồi đó như chết rồi. Đám giám đốc, chủ quản đầy phòng ai nấy đều như chó nhà tang, không ai biết phải làm gì, trơ mắt nhìn cổ phiếu giảm liên tục ...
Chỉ chưa tới hai tiếng, thực phẩm Thịnh Hoa bốc hơi mất mấy tỷ, giá trị thị trường sụt giảm gần một nửa. La Thành Nhân chỉ có thể làm đúng một việc: Xin tạm ngừng giao dịch cổ phiếu.
Chuyện không thể nhất không ngờ lại chính là chân tướng, đúng là xui tận mạng rồi, không ai cứu được nữa.
Không, phải rồi, còn một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, La Thành Nhân nhớ tới Cừu Địch, tức thì nhảy hẳn qua bàn trong ánh mắt kinh hãi của đám nhân viên, chạy thẳng xuống lầu, tên bị nhốt trong xe kia chắc chắn biết gì đó, nói không chừng còn cứu được hắn.
Sau khi xuất hiện tin tức dừng giao dịch, giá trị cổ phiếu tụt theo kiểu nhảy lầu mới dừng lại.
Thời khắc đó khả năng làm nhiều người phải dậm chân đấm ngực, giá trị thị trường bốc hơi gần một nửa, trong trường hợp công ty Trung Quốc trên chứng khoán nước ngoài bị đánh úp, khả năng đây có khả năng là vụ thành công nhất.
Sân bay thủ đô, Hạ Diệc Băng tay vẫn còn lướt trên đường cong đồ thị chứng khoán, tựa hồ còn chưa hài lòng lắm với kết quả này, hoặc có thể nói là có rất nhiều nuối tiếc. Cô đang châm chước phải báo cáo với tổng giám đốc Tôn sắp trở về như thế nào, trong mắt người trong cuộc, lần này cá mập đánh úp China concepts stock, tất cả đều sụt giảm, chỉ cần Thịnh Hoa không thể tổ chức phản kích hữu hiệu, bị rút tên khỏi thị trường cũng là chuyện có thể.
Đó mới chính là điều Hạ Diệc Băng muốn thấy, nhưng điều cô thấy lại là thứ khiến cô lo lắng, từ tối qua cho tới bây giờ, không hiểu Thịnh Hoa sao mới chỉ một lần xin tạm dừng giao dịch, không có phản ứng nào khác. Về lý luận mà nói, khi bị đánh úp, sẽ vội vàng đứng ra thanh minh, cô chính là đang đợi Thịnh Hoa vội vàng thanh minh để ra một đòn dứt điểm, vì trong tay cô có nhiều tài liệu chưa dùng, nhưng Thịnh Hoa lại như cương thi vậy, chẳng có phản ứng gì.
Điều này khiến Hạ Diệc Băng không biết phải làm sao, thậm chí bây giờ không ai biết La Thành Nhân ở đâu, vậy tiếp theo xảy ra chuyện gì cũng không ai biết.
Hạ Diệc Băng không sợ Thịnh Hoa phản kích, cũng không sợ thỏa hiệp, sợ nhất là biến số khó lường này.
Mà hình như biến số rất lớn làm giám đốc Hạ không sao vui nổi, trong thời gian đợi máy bay, cô gái rất nhiều cuộc điện thoại, vậy mà không có cuộc nói chuyện làm khiến tâm tình cô thả lỏng hơn. Đến tận khi chuyến bay hạ cánh, cô mới tạm gạt bỏ tất cả, đứng ngoài đại sảnh đợi tổng giám đốc Tôn tới.
Bây giờ đại bộ phận người giàu đều quen kiếm tiền trong nước, ra nước ngoài tiêu pha, Tôn Xương Cam chính là đại biểu ưu tú trong đó, cũng là một trong những người đi đầu. Hạ Diệc Băng tới giờ cũng chẳng hiểu rốt cuộc vị chủ tịch này ở Châu Úc hay là ở Hoa Kỳ, hoặc quần đảo Anh. Nguyên nhân cô không biết vì mấy nơi đó đều có sản nghiệp của Tôn Xương Cam, còn lần này là bay thẳng từ Singapore sang.
Vẫn giống như mọi khi, Tôn Xương Cam hành trang gọn nhẹ, chỉ đem theo một thư ý cuộc sống. Hạ Diệc Băng ra đón tổng giám đốc Tôn, thư ký biết ý vận chuyện hành lý lên xe, mở cửa xe cho tổng giám đốc tôn, lái xe chính là Hạ Diệc Băng. Phàm là có chuyện kinh doanh trọng đại cần quyết định, đều giám đốc Hạ nghe chỉ bảo trước mặt, nội bộ công ty đều biết sự coi trọng của Tôn Xương Cam với vị giám đốc Hạ này.
Lên xe, khởi động, Tôn Xương Cam tranh thủ thời gian làm quen với biến hóa nơi này, mọi thứ đều có trong chiếc máy tính bảng rồi. Xem lướt qua vài cái Tôn Xương Cam bật cười, thỏa mãn đưa máy tính bảng trả lại chỗ cũ:" Tôi thực sự không ngờ rằng lại dễ đến thế, hiệu quả lớn đến thế, xem ra Thịnh Hoa phải nộp một khoản học phí đắt giá rồi, muốn kiếm tiền ở nước ngoài à, đâu dễ dàng như thế chứ."
" Đều là do giai đoạn tiền kỳ chuẩn bị đầy đủ ạ, nhà máy gia công thịt ảnh hưởng tới tiêu thụ ở hạ du, tin tức tiêu cực được phát ở thủ đô không phải nhiều. Bây giờ mấy siêu thị lớn liên hiệp lại, loại sản phẩm của Thịnh Hoa ra khỏi quầy. Ảnh hưởng tiêu cực này tôi không sợ bao nhiêu nơi vào hùa, mà là sợ quá nặng, khó mà khôi phục được nguyên khí." Hạ Diệc Băng bây giờ lại đâm lo cho Thịnh Hoa, vì ảnh hưởng tiêu cực này không chỉ khiến giá trại cổ phiếu sụt giảm mạnh thôi đâu, nếu Thịnh Hoa thành điểm đen, kế hoạch của họ chỉ hoàn thành một nửa, điều đó ngang với thất bại: