Q4 - Chương 174: Đứng trên đỉnh cao, thấy núi nhỏ. (3)
Q4 - Chương 174: Đứng trên đỉnh cao, thấy núi nhỏ. (3)
Đám người kia càng nghe mắt càng sáng, hai mảnh đất đó, dù sao có vẫn còn hơn không, còn làm sao để lấy được thì không thiếu cách, chó trông nhà bị đánh gãy răng rồi, chủ nhà cũng chạy rồi, bọn họ còn không xử lý được à?
La Thành Nhân nhắc nhở:" Chuyện này phải nhanh lên một chút, đăng ký sử dụng đất không phải dưới tên Du Thế Thành, đăng ký công ty cũng bằng tên Đô Triêu Quân hết, trong chuyện này còn rất nhiều chuyện phức tạp. Phải rồi, còn có vài căn nhà nữa, tôi biết bốn nơi, sẽ cung cấp địa chỉ chi tiết cho mọi người, làm thế nào thì tôi không quan tâm ... Tiếp theo đây tôi còn có chuyện muốn nói với mọi người, ùm, bất kể nói thế nào thì tôi cũng không để cho mọi người phải thua lỗ ..."
Dần dần những người có mặt trong phòng ngồi thẳng lên, thái độ cũng dần trở nên khách khí hơn, quy tắc của thương trường là như thế, nếu như đã có lợi ích chung, bọn họ sẽ là đối tác. Chưa kể bây giờ còn có cả kẻ thù chung, quan hệ này không thể phá vỡ được.
La Thành Nhân dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về phía Cừu Địch, có vẻ không muốn người ngoài nghe thấy chuyện này, hắn chỉ tay:" Cậu đi ra ngoài đi."
Bị đuổi đi một cách không khách khí, Cừu Địch rất khiêm nhường lùi ra ngoài, đây chính là kết quả mà y muốn, được coi là một nhân vật không đáng kể, vai trò của y coi như đã hết. Quả nhiên những người khác không hề bận tâm tới chuyện đi ở của y, chỉ đợi lắng nghe lời La Thành Nhân nói.
Lại là một cuộc mật mưu người gian ta trá nữa, có điều đã không còn liên quan tới Cừu Địch nữa rồi.
Cừu Địch lui ra khỏi tầng ba, nhưng không đi ngay mà tới gian phòng khác. Đó là một gian phòng hướng đông của hội sở tư nhân, vào cửa một cái ném chiếc laptop đi, lười nhác nằm trên ghế sô pha, gọi cho những người quen một lượt. Xác nhận không có chuyện gì, Bao Tiểu Tam ổn định hơn rồi nhưng vẫn hôn mê chưa tỉnh, Cừu Địch thở phào, nếu Tam Nhi xảy ra chuyện gì, y trách bản thân nhiều hơn là giận người khác, đã tham gia cuộc chơi, vậy thì phải chịu thôi.
Ngồi một lúc Cừu Địch liền gọi điện về nhà, không ngờ là chị y nhận máy, chị y và nhà anh rể đều làm đồ tể, giờ này hẳn đã dọn quầy rồi.
Cuộc sống ở quê luôn khô khan và buồn tẻ, nhưng đôi khi chính cái đó lại là thứ mỹ hảo nhất, trong điện thoại Cừu Phượng như mọi khi lải nhải một phen, nói y đã hai bảy hai tám tuổi đầu rồi, suốt ngày chạy lông nhông không chịu kiếm vợ. Nói cha mẹ cô chấp cứng đầu, ở trên núi không chịu xuống núi ở nhà mới ... Nói một thôi một hồi lại quay về chuyện cũ, mẹ hỏi chị, có quen cô bé nào giới thiệu cho em, bạn học của em đều con cái đều huề rồi, con người ta vào tiểu học rồi, em xem, xem vẫn một thân một mình.
Cuộc điện thoại luôn kết thúc bằng lời hứa khi nào rảnh một cái em sẽ về, nhất định dẫn theo bạn gái về, lần nào cũng hứa như thế, tới giờ vẫn còn chưa về được. Cừu Địch luôn cảm thấy quê hương là nơi tốt nhất, nhưng mà y cũng không muốn ném cả đời của mình ở nơi đó.
Trời xanh, mấy trắng, rừng núi bạt ngàn, còn cả những ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, Cừu Địch nằm trên ghế sô pha, tưởng tượng mình quay trở về quê, nằm trên bãi cỏ hưởng thụ ánh nắng ở sườn dốc yên tĩnh trước nhà, ngửi mùi rượu ngô thoang thoảng. Dần dần y như thực sự tiến vào không gian hoàn toàn khác, bỏ hết lại ồn ào và âm mưu quỷ kế.
Cộc ... Cộc ... Cộc ...
Không biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa khẽ vang lên, nắm đấm cửa khẽ xoay, La Thành Nhân tới, gương mặt u ám như thả lỏng được vài phần. Hắn ngồi xuống ghế sô pha, nghiêng đầu sang nhìn Cừu Địch, nhưng lại chẳng nói gì.
Cừu Địch xoa cằm, cảnh giác nói:" Chà sao tôi cảm giác như giám đốc La lại chuẩn bị quịt nợ thế nhỉ?"
" Thôi cậu đừng có mà giả vờ nữa, cậu còn có chuyện chưa nói với tôi."
" Hết rồi, anh có thể kiếm cái cớ khác, đừng suốt ngày đổ lỗi cho tôi như vậy."
Bọn họ đều đeo mặt nạ cả thôi, quan hệ giữa hai người rõ ràng không phải giống như vừa rồi nói, vì trốn chạy kẻ thù, muốn tị nạn mà phải nương tựa vào người kia.
Hai người cứ thế giằng co cho tới khi lại có tiếng gõ cửa, là trợ lý của La Thành Nhân, cô đứng ngoài cửa đưa vào một phong thư dày rồi lui đi. La Thành Nhân ném từng thứ một lên bàn nói:" Chứng minh thư của cậu, thẻ ngân hàng làm theo danh nghĩa của cậu, cùng với phí dịch vụ, tiền gửi vào thẻ rồi đấy ... Đúng theo yêu cầu của cậu, là tiền sau khi nộp thuế đàng hoàng, còn đây nữa, giấy hoàn thuế ..."
Cừu Địch đi về phía bàn, tài phú vươn tay ra là lấy được, y cầm chứng minh thư trước, cẩn thận cẩn đi, sờ tấm thẻ ngân hàng, xem một đống giấy tờ hóa đơn, cũng gấp gọn gàng lại cất đi, thái độ trước một khoản tiền lớn vô cùng bình tĩnh:" 60 vạn, anh lãi lớn rồi đấy."
" Tôi lãi, nhưng cậu vẫn có cơ hội kiếm thêm đấy." La Thành Nhân nói lấp lửng:
" Anh nói rõ xem."
" Tôi biết kẻ đứng sau là Hoa Hâm rồi, mà theo như cậu nói, thế lực ngầm mà Hoa Hâm dựa vào chính là Điều tra thương vụ Cáp Mạn, tôi trong tình thế này muốn khiến bọn chúng kiêng kỵ không phải là dễ dàng ... có điều đối với cậu mà nói thì lại không khó nhỉ?"
Cừu Địch cũng rất muốn thanh toán Tạ Kỷ Phong, hai người họ không thể chung sống hòa bình nữa rồi, dù y không định làm gì, tin rằng Tạ Kỷ Phong cũng không ngồi yên đâu: " À, đúng là không khó, có điều trước tiên là phải ra tay từ công ty của anh đã. Chắc chắn là có người đem số liệu tài vụ bán cho gián điệp thương nghiệp."
" Tôi hiểu, chuyện này chỉ cần tra ra, hoàn toàn có thể thông qua con đường pháp luật để kiện thương vụ Cáp Mạn, lấy đó làm uy hiếp, khiến bọn chúng phải nghe lời. Hơn nữa Cáp Mạn giao thiệp với Hoa Hâm, không thể nào không có chứng cứ, nếu như có được những cái đó, gây sức ép với Hoa Hâm, thế thì không phải vấn đề nữa." La Thành Nhân gợi ý:
Nghe hắn nói thì thật hấp dẫn, có điều Cừu Địch sẽ không để hắn cắt bản thân ra ngoài: " Vậy thì cứ làm theo lời anh nói đi, trước tiên ra tay với thương vụ Cáp Mạn trước, với công ty lớn như Hoa Hâm muốn gây chút phiền toái cho Cáp Mạn sẽ dễ dàng thôi, nếu anh không dồn ép được bọn họ ra kết quả thì chuyện này khỏi cần làm nữa ... Anh ép Cáp Mạn tự giữ mình phải ném người ra là được."
La Thành Nhân muốn dùng tiền nhử Cừu Địch xử lý việc này, không ngờ y ném lại cho mình, nhưng lời y cũng có lý lắm, đây là cách nhanh nhất rồi:" Vậy cậu sẽ làm gì?"
" Anh đùa đấy à, Cáp Mạn phải ném người ra thì không phải xong đời rồi à?" Cừu Địch chỉ cửa:" Tôi đi được rồi chứ?"
" Đừng trốn đấy, chiếc di động này được đưa vào nhóm quản lý trung tầng quản lý của công ty tôi rồi, tôi muốn có thể tìm thấy cậu bất kỳ lúc nào." La Thành Nhân cảnh cáo, hắn vẫn kiêng kỵ Cừu Địch:
" Vì sao tôi phải trốn? Bây giờ chuyện là của người khác hết rồi, chỉ tôi là không liên quan gì nữa, tôi lại còn cung cấp cho anh rất nhiều manh mối." Cừu Địch trước khi mở cửa nói:" Đừng quên, hắn tên là Tạ Kỷ Phong, lúc anh hạ được hắn thì thông báo với tôi một tiếng, tôi rất vui vẻ đứng xem đấy."
Cửa đóng lại, La Thành Nhân mỉm cười, hắn lấy ra một cái di động, sau đó lướt lịch sử cuộc gọi, trong đó có một cái tên.
Tạ Kỷ Phong.