Q4 - Chương 177: Tình xưa nghĩa cũ ngày gặp lại. (3)
Q4 - Chương 177: Tình xưa nghĩa cũ ngày gặp lại. (3)
La Thành Nhân đứng trong văn phòng tay cầm micro, cảm xúc dào dạt, vào thời khắc nguy nan, hắn thể hiện ra được cái dũng khí dám đứng lên, dám nhận trách nhiệm, cũng dám đương đầu, thậm chí chính hắn cũng không ngờ tới.
" Cha tôi La Vĩnh Huy, tôi nghĩ rất nhiều người vẫn còn nhớ, ông ấy là quân nhân, từng lên chiến trường, thiếu chút nữa chết ở Nam Cương. Năm xưa cha tôi lập nên nhà máy này không phải vì kiếm tiền, mà chỉ là để giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho rất nhiều cựu binh xuất ngũ, cho tới bây giờ nhà máy chúng ta mỗi năm vẫn tiếp nhận rất nhiều quân nhân thương tật từ cơ cấu dân chính thủ đô."
" Khi cha tôi giao trọng trách này tới tay tôi, ông ấy nói, đừng bạc đãi ai trong nhà máy, mọi người đều có cha mẹ phải nuôi dưỡng, phải có con nhỏ phải chăm sóc, con bạc đãi ai cũng là có lỗi với lương tâm mình."
Trong nhà máy không ít người cảm động thực sự, rất nhiều người bọn họ thực sự nhận ơn từ hai cha con La gia.
" Cho nên hôm nay tôi ở đây với danh nghĩa của cha tôi, cũng là danh nghĩa của chủ tịch tập đoàn Thịnh Hoa, hứa với toàn bộ một vạn ba nghìn công nhân viên của nhà máy và công ty. La Thành Nhân tôi sẽ không cúi đầu trước bất kỳ kẻ nào có ý đồ cướp lấy Thịnh Hoa, cho dù phải phá tường lấy gạch, rỡ ngói, dù phải đập nồi bán sắt chứ tôi không bán công ty, tôi không khom lưng với vẻ muốn thôn tính Thịnh Hoa."
" Tôi không sợ, không ngán ngại bất kỷ kẻ nào nhắm vào Thịnh Hoa, vì sau lưng tôi có già trẻ đã chống lưng cho mười mấy năm. Cho dù Thịnh Hoa có sụp đổ, dù tôi nghèo tới hai bàn tay trắng, tôi tin chúng ta có thể làm lại từ đầu, vì chúng ta cũng bắt đầu từ hai bàn tay trắng."
Tiếng vỗ tay bắt đầu lác đã từ quân nhân giải ngũ, đến nhân viên lâu năm, sau đó vang khắp nhà xưởng, khu văn phòng, dần dần xúc động biến thành tiếng hô đầy kích động, nhiều người khi ngẩng đầu lên, không ít đôi mắt đã ướt, quẹt đi dưới ánh nắng mùa đông.
Vô số công nhân viên đổ ra ngoài sân, hướng về phía văn phòng tổng giám đốc, giơ tay hô lớn” không đầu hàng” , “ không bán Thịnh Hoa.”
Nhất thời xúc động nói lên những lời đó, La Thành Nhân thấy lòng bừng bừng đấu chí, tới hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Có lẽ vì sống trong phồn hoa quá lâu, đã quên đi năm tháng gian nan khốn khó, kỳ thực hắn căn bản không dám tưởng tượng, sau khi Thịnh Hoa bị trọng thương, sẽ xuất hiện cảnh tượng thê lương thế nào.
Hồi lâu sau La Thành Nhân mới thu hồi ánh mắt quay đầu lại, chợt thấy trợ lý đã vào từ lúc nào, hắn che giấu lau đi khóe mắt, hắng giọng hỏi:" Có chuyện gì?"
" Giám đốc Hạ của Du lịch quốc tế Hoa Hâm muốn gặp anh ạ."
" Không gặp." La Thành Nhân ngồi xuống ghế, mèo đi tìm chuột có gì tốt đẹp đâu:
Trợ lý khó xử:" Nhưng cô ấy đã tới cửa rồi."
" Hả?" La Thành Nhân bất ngờ lắm, không ngờ đối phương lại chủ động đi tìm mình, như thế rất nhiều việc sẽ dễ dàng được giải quyết. Có điều sau khi suy nghĩ cẩn thận, lạnh lùng nói:" Không gặp, cô đi nói với cô ta, tôi không gặp nha hoàn cầm chìa khóa."
Trợ lý nào dám đi nói như thế, lúng ta lúng túng:" Tổng giám đốc, làm như thế, liệu có ..."
" Hừ, có vấn đề gì à?" La Thành Nhân nheo mắt hỏi:
Trợ lý rối rít nói:" Không ạ, anh có muốn chuyển nguyên văn không?"
" Đương nhiên, nếu có hứng thú thì thay tôi chỉ mặt cô ta bảo cút xéo, nếu thấy cô ta đáng thương thì nhắc cô ta một câu, tôi chẳng có cái quái gì để nói với cô ta hết, cô ta chuẩn bị đi nói chuyện với cảnh sát ấy." La Thành Nhân dựa cả người vào lưng ghế, tiếng hô hào phía dưới cho hắn tự tin vô hạn:
Trợ lý bật cười, La Thành Nhân tò mò hỏi sao lại cười, cô nữ trợ lý thường ngày rất ít nói này nói một câu ngoài công việc:" Vừa rồi tổng giám đốc nói chuyện rất cảm động, chúng ta nhất định sẽ vượt qua khó khăn này, xin anh hãy bảo trọng."
" Cám ơn cô, thực ra tôi cũng không nắm chắc, nhưng mọi người cho tôi niềm tin, cô đi đi."
La Thành Nhân nói, trợ lý cáo lui, hắn còn đi ra cửa sổ, nhìn cô trợ lý vội vàng đi tới cổng nhà máy, nhìn thấy chiếc BMW của Hạ Diệc Băng đã đỗ trước cổng rồi mà phải lùi lại quay đầu đi, tích tắc đó sự sướng khoái trong lòng không gì so được.
Phấn khích tột cùng đi qua đi lại trong phòng, muốn tìm người chia sẻ, cầm điện thoại lên, bấm số của Cừu Địch, máy vừa mới thông đã hỏi ngay:" Cừu Địch, cậu ở đâu thế?"
" Hả, tôi cần phải báo cáo với anh à? Đây là chuyện thuộc phạm vi riêng tư." Cừu Địch không khách khí, không nể nang gì hết:
" Cũng phải, thông báo cho cậu biết một tiếng, Uông Quang Minh bị đưa đi rồi, hắn đã thừa nhận. Hừ, lương hàng năm mười mấy vạn, chỉ vì 5 vạn đồng mà bán đứng tôi, tôi tưởng tôi phải đáng tiền lắm chứ?" La Thành Nhân hậm hực:
" Ừ, thế thôi hả?"
" Khoan khoan ... Tôi khảng khái trả cậu 500 vạn rồi, cậu không thể keo kiệt tới mức ngay cả nói chuyện với tôi cũng không muốn chứ? Có biết vừa rồi tôi làm gì không? Đường đường CEO của Hoa Hâm, nữ cường nhân trong thương trường, nhân vật số một số hai trong giới, tới tận cửa nhà máy, vậy mà bị tôi từ chối không gặp đấy."
" Ồ!" Cừu Địch phát ra tiếng kêu bất ngờ, sau đó bật cười:" Hiểu rồi, anh đắc ý xong lại thấy chột dạ hả?"
" Quả nhiên cậu hiểu tôi, có chút chút ... Buổi tối ăn cơm đi, hai chúng ta thôi, tôi thực sự muốn kiếm một người để trò chuyện."
" Tôi là người ngoài cuộc, khó lắm mới thoát ra được, tôi còn tham gia vào chuyện lộn xộn này làm gì chứ?"
" Chính vì cậu là người ngoài cuộc nên tôi cần cái nhìn sáng suốt của cậu ... Phải rồi, Uông Quang Minh còn nói một chuyện, hắn giao đồ cho một nữ nhân, theo cảnh sát tìm hiểu, nữ nhân đó đã từ chức rồi. Tạ Kỷ Phong đúng là tên lõi đời, hắn hoàn toàn dứt bỏ mọi liên quan, muốn kiện tới không thể, tôi muốn lật đổ cái công ty đó, chứ gây vài rắc rối cho nó thôi thì không đã chút nào ... Tới đây đi, chúng ta bàn bạc." La Thành Nhân lại rủ rê:
" Nữ nhân mà anh nói tới tên là Đường Anh." Cừu Địch bổ xung:
" A, cậu cũng biết hả?" La Thành Nhân mừng rỡ:
" Đương nhiên, tôi đang đợi cô ta đây, anh tưởng tôi có thời gian để chơi đùa à? Cơm tối thì không cần đâu, có điều tôi nghĩ tới lúc ấy thì hẳn là có kết quả rồi." Cừu Địch nói xong cúp máy luôn:
La Thành Nhân thở phào, cảm giác thật thoải mái, hắn chợt nghĩ, chàng trai này mà mời tới công ty làm cánh tay phải cho mình, không phải như hổ thêm cánh sao?