Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 759 - Q4 - Chương 178: Tình Xưa Nghĩa Cũ Ngày Gặp Lại. (4)

Q4 - Chương 178: Tình xưa nghĩa cũ ngày gặp lại. (4) Q4 - Chương 178: Tình xưa nghĩa cũ ngày gặp lại. (4)

Cùng lúc ấy Cừu Địch miệng ngậm điếu thuốc lâu rồi không hút, đầu ngửa lên trên nhìn trần nhà, nhả ra từng vòng khói, rượu và thuốc đều là người bạn tốt nhất của nam nhân khi đối phó với nỗi buồn, người bạn tốt không ai mong đợi ấy thi thoảng lại tới với mỗi người chúng ta.

Phục vụ viên khách khí tới rót nước cho Cừu Địch, nói với y chủ xe sắp tới rồi, bảo y đợi một chút. Cừu Địch gật đầu đáp lại, khóe mắt nhìn về chiếc xe Audi màu đỏ quen thuộc. Biến số xe đã gỡ bỏ, hiện giờ đặt ở chợ xe cũ Thập Lý Hà ngoại thành Bắc Kinh đợi bán. Chiếc xe này bề ngoài rất mới, số km đã đi không nhiều, không khác gì xe mới, giá bán không hề rẻ, có thể kiếm được một khoản tiền môi giới, phục vụ viên tất nhiên là chiêu đãi rất ân cần.

Chủ xe là ai, Cừu Địch đương nhiên còn rõ hơn cả công ty bán xe.

Tên đã đổi, số di động đã đổi, có điều chủ xe thì không đổi được, với tính cách tiết kiệm của Đường Anh, chiếc xe có thể truy gia thân phận của cô đương nhiên không thể giữ, đương nhiên cô cũng không vứt đi ... Và đương nhiên không qua khỏi con mắt của Cừu Địch.

Với năng lực với mạng lưới quan hệ của y bây giờ muốn tìm ra chiếc xe này thật quá dễ dàng, bây giờ chỉ còn đợi chủ xe tới gặp mặt nữa thôi. Cả cuộc đời tới giờ Cừu Địch mới lên giường với hai cô gái, vậy mà một cô gái nằm bên y nhưng trong lòng lại nghĩ về nam nhân khác, còn một cô gái thì lên giường với y vì tiền, muốn gài bẫy y, suýt đẩy y vào chỗ chết.

Cừu Địch nhiều lúc muốn tung hê hết, thói đời này là thế rồi, việc quái gì mình phải làm người tử tế, giờ trong tay anh đây có tiền, muốn gái khó khăn gì ...

Đợi tới gần trưa rốt cuộc mới thấy một chiếc taxi đỗ lại ở cổng công ty bán xe, một nữ nhân đeo kính râm rất lớn xuống xe, chỉnh lại khăn chùm đầu. Chủ xe tới rồi, phục vụ viên niềm nở đi tới đón. Đi vào trong nhà, chủ xe mới tháo kính xuống, chiếc áo gió đỏ rực mặc lên thân thể yểu điệu, Đường Anh xuất hiện trong tầm mắt của Cừu Địch.

Vẫn cứ xinh đẹp như thế, vẫn cứ ưu nhã như thế, gương mặt lại còn mang theo chút u sầu, có thể dễ dàng khiến trái tim sắt đá của nam nhân tan chảy. Phục vụ viên càng thêm nhiệt tình, cô cũng mỉm cười lịch sự, nhưng tới khi được chỉ người mua, cô như bị sét đánh trúng, chiếc kính râm rơi khỏi tay, chạm đất phát ra âm thanh giòn tan.

Giây phút đó Đường Anh theo bản năng quay đầu bỏ chạy, nhưng vừa đi được vài bước thì cô dừng lại, xấu hổ, bẽ bàng làm cô mất hết dũng khí bỏ đi, nhưng cũng không có dũng khí quay đầu lại nhìn Cừu Địch.

Phục vụ viên chỉ biết đứng đó nhìn, không hiểu có chuyện gì. Cừu Địch bảo hắn tránh đi, y bước tới nhặt kính râm lên, đến sau lưng Đường Anh, hai vai Đường Anh run run, mặt cúi gằm như sợ người ta thấy. Cừu Địch nhẹ nhàng nói:" Uông Quang Minh đã bị bắt, chị học chuyên ngành pháp luật, hẳn chị biết trong lý lịch mà có dòng mang tội bỏ trốn thì cả đời này của chị coi như hủy ... Tới khu nghỉ ngơi nói chuyện đi."

Lời rất nhẹ, nhưng lại mang theo uy lực rất lớn, khiến Đường Anh cúi mắt đi sát từng bước chân Cừu Địch, khi vào khu nghỉ ngơi ngồi xuống, cô gần như vùi mặt mình giữa hai đầu gối.

Cừu Địch rót một cốc nước, ngồi xuống bên cạnh, y đã nghĩ rất lâu, nhưng chẳng nghĩ ra được đối diện với trường hợp này phải lên tiếng thế nào. Nhìn Đường Anh hổ thẹn tới không dám nhìn mình, trong lòng y chẳng thấy có chút khoái cảm hay niềm vui báo thù nào, chỉ thấy đau lòng, không nỡ đả kích cô thêm chút nào nữa.

" Tôi đánh giá cao sự kiên cường của mình rồi, thôi, chị đi đi, tôi không ra tay được." Cừu Địch thở dài:

Đường Anh nghe câu này ngẩng đầu lên, nước mắt không biết từ khi nào đã ướt đẫm mặt, môi mím chặt lại vẫn run không ngớt, cô giật mái tóc của mình, giật rất mạnh, tự tát mình một cái:" Cậu cứ báo cảnh sát đi, tôi không còn mặt mũi nào nói chuyện với cậu nữa."

Nói rồi thu cả hai chân lên ghế, vui mặt vào giữa đầu gối khóc thút thít, đột nhiên cô nghe thấy Cừu Địch ở bên cạnh nói:" Cám ơn!"

Cám ơn!? Đường Anh không hiểu gì cả, ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn y, Cừu Địch nói:" Chị đau khổ như thế, làm tôi thấy, ít nhất chị cũng để ý tới cảm xúc của tôi ... Cám ơn chị, ở trong hoàn cảnh này, có thể còn quan tâm tới người khác, tôi thấy có vẻ mình sống không tệ ... Tôi rất sợ lúc gặp lại, chị thản nhiên nói với tôi, rằng đáng đời, cậu chẳng phải người tử tế gì."

Đường Anh hai mắt trống rỗng, cô bịt chặt miệng, nước mắt chảy ròng ròng, Cừu Địch lấy giấy ăn ra lau cho cô, lau rất nhiều tờ không hết, y vẫn chuyên tâm lau từng chút một. Mất một lúc cảm xúc của Đường Anh mới dịu đi:" ... Tôi xin lỗi ... Tôi hại cậu, quần áo, đồng hồ tôi mua kỳ thực đều là do Tạ Kỷ Phong an bài trước ... Tôi không có gì để giải thích, anh ta cho tôi 80 vạn, bảo tôi biến mất khỏi Bắc Kinh ... Tôi nghĩ, mình làm rất nhiều năm cũng không thể kiếm được chừng đó tiền ... Giữa hai chúng ta cũng không thể có kết quả gì, tôi liền ... Hu hu ..."

" Về sau tôi gọi điện hỏi tình hình của cậu, anh ta rất tức giận, nói với tôi Bao Tiểu Tam và cậu bị người ta chém thành tàn tật rồi, nếu tôi không đi thì kết cục cũng không khác gì các cậu ... Tôi ... Tôi sợ ..."

Một cánh tay đưa ra kéo cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên vai, Đường Anh tức thì toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, dựa hẳn vào người Cừu Địch mà khóc, chẳng mấy chốc khóc ướt cả mảng ngực áo y. Cừu Địch vẫn lau nước mắt cho Đường Anh, lau hết cả hộp giấy rồi, cô vẫn cứ khóc.

" Vậy chị định đi đâu?" Cừu Địch đợi tiếng khóc của Đường Anh lắng xuống mới hỏi:

Đường Anh đờ đẫn lắc đầu, cô không biết, lúc này cũng không suy nghĩ được gì, như người mất hồn vậy, dáng vẻ vô cùng đáng thương:" Không, không cứu được nữa phải không?"

Cừu Địch không đáp, Đường Anh hai tay nắm chặt lấy áo Cừu Địch như kiếm chỗ bấu víu, nỉ non:" Có lẽ tôi không nên hỏi thế, tôi đáng đời, tôi tự làm tự chịu ... Nhà tôi ở vùng quê nghèo, cha mẹ tôi đều làm nông, gia cảnh không tốt, anh trai tôi lên cao trung phải nghỉ học đi làm, tôi mới có thể học lên đại học. Tôi bám lấy Bắc Kinh này là vì khoa khát một ngày có thể đổi đời, báo đáp lại cha mẹ tôi, trả ơn anh tôi."

" Vì thay đổi vận mệnh, tôi ra sức làm việc, thậm chí có lúc vì tiền, tôi đê tiện tới mức phải vứt đi thể diện ... Lần đó không lấy được tình báo của Thịnh Hoa, Tạ Kỷ Phong cho tôi 80 vạn, trừ việc giám sát cậu, còn kèm một điều kiện, phải lên giường với Uông Quang Minh để lấy cho được tình báo kia ..."
Bình Luận (0)
Comment