Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 760 - Q4 - Chương 179: Tình Xưa Nghĩa Cũ Ngày Gặp Lại. (5)

Q4 - Chương 179: Tình xưa nghĩa cũ ngày gặp lại. (5) Q4 - Chương 179: Tình xưa nghĩa cũ ngày gặp lại. (5)

Rắc, Cừu Địch bóp chặt nắm đấm, y đoán không sai, Tạ Kỷ Phong giữ Đường Anh ở Cáp Mạn chỉ để một ngày bán cô với giá tốt thôi:" Thằng khốn!"

Đường Anh thì lại cười, cô lau nước mắt, lần đầu tiên dám ngẩng đầu lên nhìn Cừu Địch, tay ngập ngừng đưa ra chạm vào má y:" Cám ơn, thấy cậu vẫn còn quan tâm tới tôi, tôi thấy đủ rồi."

Cừu Địch nắm lấy tay Đường Anh, lạnh ngắt, lẩm bẩm:" Chúng ta đều lấy được tiền rồi, nhưng cũng mất đi rất nhiều thứ, không lấy lại được nữa."

" Đừng nói thế, Cừu Địch, cậu đã tử tế hơn vô số người trên đời này, đừng tự trách bản thân ... Còn tôi, nói thật nếu như được làm lại, tôi tin mình sẽ vẫn phạm vào cùng một sai lầm thôi, cuộc sống như thế, cách này hay cách khác lại dẫn tới kết quả này." Đường Anh buồn bã nói, ngón tay đưa lên lau đi khóe mắt:

Đúng thế, cô sinh ra trong gia đình nghèo, sống ở thành phố lớn, không ai để nương tựa ... Cô lại muốn thay đổi cuộc đời, muốn có cuộc sống tốt hơn, nếu mấy năm trước còn chút đơn thuần, muốn dựa vào kiến thức, dựa vào nỗ lực vươn lên, nhưng bây giờ cô đã hơn 30 rồi, khóe mắt đã có nếp nhăn, bụng đã ngấn mỡ, vẻ đẹp này cũng không giữ được lâu nữa, đây là cơ hội cuối cùng, cô có lựa chọn nào khác sao?

Bình tĩnh lại rồi, Đường Anh khẽ cắn môi:" Cừu Địch, tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn vào tù đâu, tôi sợ lắm ... Nếu phải cầu xin cậu, tôi cũng sẽ làm, cho dù phải quỳ xuống tôi cũng sẽ làm ... Không phải cầu xin cậu tha thứ, mà mà ... Cầu xin cậu nể tình những thứ chúng ta từng có ... Tha cho tôi được không?"

Giọng Đường Anh gian nan, nghẹn ngào, nói xong lại không kìm được hai hàng nước mắt. Hết khăn giấy rồi, Cừu Địch đưa bàn tay thô ráp ra, khẽ lau trên làn da trắng trẻo mịn màng, buông tiếng thở dài:" Chị có tin tôi không?"

Tin ư? Cái thứ này quá xa xỉ, Đường Anh gật đầu.

" Vậy thì nghe tôi, đi tự thú đi, chuyện này nếu nói lớn thì cực kỳ lớn, đây là một xí nghiệp đầu ngành trong nước đấu với cơ cấu nước ngoài, là chuyện có thể gây chết người. Tam Nhi bị người ta phục kích, đánh trọng thương, suýt mất cái mạng thật đấy, không phải đùa đâu. Nếu chị bỏ trốn, người ta không biết chị biết cái gì, tình thế của chị sẽ rất nguy hiểm."

" Có điều nói nhỏ cũng là rất nhỏ, bởi vì chị chỉ là người trung gian nhận số liệu tài vụ giao cho người khác thôi, chị cứ nói thật, số liệu tài vụ đó chị lấy về giao Tạ Kỷ Phong, nói rõ ra rồi thì không phải là vấn đề lớn nữa."

" Trốn tránh không giải quyết được vấn đề, thậm chí gây nguy hiểm cho chị, nếu tình hình không ổn, chị nghĩ xem, Tả Kỷ Phong liệu có dám cho người thủ tiêu chị, sau đó đẩy hết trách nhiệm cho chị không? Hắn hoàn toàn có thể nói rằng chị đang tiếp xúc với công ty khác, nhận lệnh từ người khác, không liên quan gì tới hắn."

Đường Anh rùng mình, Cừu Địch nói không sai chút nào, Tạ Kỷ Phong chắc chắn sẽ làm như thế, nếu Thịnh Hoa đã không sụp đổ, muốn truy cứu chuyện này, hắn sẽ đẩy cô ra gánh tội.

Cừu Địch một tay ôm chặt eo Đường Anh, tay kia cọ nhẹ lên gò má cô, ôn nhu mà ấm áp nói:" Tin tôi đi, sẽ không có chuyện gì lớn đâu, chị ra rồi sẽ có một khởi đầu mới, hơn nữa chị chủ động tố cáo, tệ nhất cũng là án treo, nếu kết quả tốt hơn có lẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự."

" Tôi, tôi ..." Đường Anh do dự, thấy Cừu Địch rụt tay về, cô cảm giác mất đi chỗ dựa, sợ hãi đưa hai tay ra nắm chặt lấy tay y, ôm lấy y:

Cừu Địch đổi giọng điệu khác:" Nếu chị không muốn trải qua những chuyện đó ... Tôi cũng ủng hộ chị, cần bao nhiêu tiền, tôi cho chị, mang tiền đi, đổi tên khác, cao chạy xa bay, cả đời này cô gái tên Đường Anh đừng xuất hiện nữa."

Đường Anh run lên, nước mắt lại chảy ròng ròng, Cừu Địch mấy lần rút tay về đầu bị Đường Anh giữ chặt, không muốn buông, đưa tay y lên miệng hôn, nước mắt rơi lên mu bàn tay Cừu Địch, vỡ nát, vỡ thành mảng nước ướt đẹp đẽ.

Rất lâu sau xe lái đi, hai người cùng đi, không bán xe nữa.

Lại rất lâu sau, chưa tới giờ cơm tối La Thành Nhân nhận được một tin tức khiến hắn hưng phấn tột cùng, người liên quan tới vụ án lấy cắp thông tin từ Thịnh Hoa, nhân chứng trọng yếu, nguyên phó tổng giám đốc thương vụ Cáp Mạn Đường Anh, đã đầu thú với cảnh sát khu. Hắn vội vàng liên hệ với cảnh sát, khống chế sự kiện này, tránh lộ tin ra ngoài.

Đường Anh quả thực không phải là cô gái để người ta tùy tiện chơi đùa, cô cung cấp ghi âm nói chuyện điện thoại với Uông Quang Minh, Tạ Kỷ Phong, còn có cả ảnh chụp số liệu tài vụ bị lấy trộm, đó là tấm bùa hộ thân cuối cùng của Đường Anh.

Cô đầu thú khiến cho chuyện Thương vụ Cáp Mạn lấy trộm cơ mật thương nghiệp của Thịnh Hoa thành chuyện không thể chối cãi.

Một tấm lưới tức thì bủa vây lấy Tạ Kỷ Phong.

Thế nhưng khi chuẩn bị thu lưới thì …

" Chạy rồi à?" La Thành Nhân sửng sốt hỏi, mười vạn cái dấu hỏi hiện lên trên đầu hắn, cũng mười vạn cái không tin hiện ra trong đầu hắn:

" Vâng, hình như nghe nói tổ điều tra của bên điều tra tối hôm qua đã bố trí giám sát, từ nơi ở tại Bắc Kinh, tới công ty, nhà của hắn tại huyện Hương Hà, nhưng không phát hiện ra hắn. Tới sáng sớm hôm nay mới phát hiện ra xe của hắn, nhưng không phải do Tạ Kỷ Phong lái, mà là một người bạn của hắn." Cô trợ lý báo cáo tin tức mới nhất, Tạ Kỷ Phong có khả năng đã trốn rồi:

" Đi nào, người chạy rồi chứ chùa còn đó ... Thật không tin được, tôi cung cấp cho bọn họ bao nhiêu kinh phí phá án như thế, vậy mà chỉ tên thư sinh sức trói gà không chặt thôi cũng chẳng khống chế được, có phải là hung đồ gì đâu chứ?"

La Thành Nhân đứng bật dậy khoác áo ngoài lên, cùng với trợ lý vội vàng rời nhà máy, trên đường đi liên tục gọi điện thoại liên hệ. Xe đi tới thẳng tòa nhà Bảo Long, nơi đặt tổng bộ của thương vụ Cáp Mạn.

Vì vụ án này mà La Thành Nhân đã bỏ không ít tiền bạc để phá án, hắn muốn chuyện này phải làm thật lớn phải thật rình rang, phải cho xe cảnh sát bao vây tòa nhà Bảo Long, sau đó cảnh sát đặc nhiệm che mặt xông vào công tay Cáp Mạn, đưa người đi trước bàn dân thiên hạ. Sau đó là đóng cửa công ty, phong tỏa tài sản, thậm chí hắn cho chuẩn bị cả giấy niêm phong rồi ...

Ấy vậy mà đúng vào thời khắc quan trọng, lại không thấy chính chủ đâu cả, thế có điên không cơ chứ.
Bình Luận (0)
Comment