Q4 - Chương 180: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (1)
Q4 - Chương 180: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (1)
Mất hơn một tiếng mới tới được tòa nhà Bảo Long, đến nơi rồi La Thành Nhân lại không lên ngay, hắn nóng ruột đi qua đi lại bên đường chờ đợi. Không bao lâu sau Cừu Địch cũng bắt taxi tới, La Thành Nhân cứ như ăn trộm vẫy tay gọi Cừu Địch đi tới phía đầu đường bên kia, dậm chân tiếc nuối nói:" Hắn chạy mất rồi, tôi đang định hôm nay cho hắn một bài học, sỉ nhục hắn một phen, vậy mà hắn lại chạy mất."
" Chắc chắn là hắn rồi chứ?" Cừu Địch bất an hỏi:" Có phải để lộ tin ở đâu rồi không?"
" Không thể nào lộ tin được, riêng kinh phí phá án thôi tôi bỏ ra 50 vạn rồi, bọn họ còn không dốc sức mà đào xới hay sao? Với lại Đường Anh tự thú ở khu khác, toàn là người mình cả, cô ta vừa mới tự thú thì bên chúng tôi cũng ngay lập tức đi truy tìm hắn rồi ... Tôi đã lưu tâm trước, luôn để ý tới hắn, sáng hôm qua hắn vẫn còn đi làm bình thường cơ mà." La Thành Nhân hết vỗ tay rồi lại đấm tay không chịu yên một khắc, toán thân bứt rứt không biết phải phát tiết vào đâu. Tạ Kỷ Phong là nhân vật trọng yếu, dính dáng trực tiếp tới Hoa Hâm, chính là mắt xích kết nối, hắn mà chạy mất thì khó kéo Hoa Hâm vào được nữa, manh mối đứt rồi. La Trường Hoan kéo tay Cừu Địch:" Cậu nói đi chứ, phải làm sao đây?"
" Tôi đã cảnh cáo anh rồi, anh lại cứ tuột xích vào lúc quan trọng, còn trách được ai nữa." Cừu Địch bực mình mắng luôn, quên đang nói chuyện với tổng giám đốc của tập đoàn lớn:
La Thành Nhân cũng quên luôn thân phận của bản thân, còn đang vả miệng mình bôm bốp, bộ dạng thất vọng vì thất bị trong gang tấc, có điều hắn vẫn còn cọng cỏ cứu mạng ở đây, lắc vai Cừu Địch:" Mau nghĩ cách đi, mấy trò bàng môn tà đạo là sở trường của cậu mà, không thể để cái thằng đó chuồn mất được."
Cừu Địch nhìn ra, năng lực của La Thành Nhân có hạn, xem ra tầm cao của hắn cũng dừng bước ở đây, khó tiến thêm được, lên cao nữa là toàn nhân vật tầm cơ La Trường Hoan, Tạ Kỷ Phong, đụng là hắn thua. Y gãi cằm lẩm bẩm:" Tôi không thấy Hạ Diệc Băng và Tôn Xương Cam có liên hệ đặc thù gì với bên ngoài, sáng ngày hôm nay bọn họ cùng nhau ra sân bay đón người ... Nếu như Tạ Kỷ Phong có hành động, bọn họ đâu thể khoanh tay ngồi nhìn ... Hay là quân cờ Tạ Kỷ Phong này trong mắt bọn họ đã không còn quan trọng nữa rồi?"
" Ôi, ĐM ... Ngay cả Tôn Xương Cam mà cậu cũng giám thị luôn à?" La Thành Nhân giật nảy mình, bất giác phát ra một câu chửi tục, cái đám gián điệp thương nghiệp ngầm này lá gan vượt quá sự tưởng tượng của hắn, còn hơn cả đám chó săn ảnh đeo bám minh tinh:
" Anh coi như không biết gì đi, tôi phải có trách nhiệm với 500 vạn anh trả chứ ..." Cừu Địch không phải là không muốn giám sát Tạ Kỷ Phong, mà là không thể làm được, lực lượng của y hiện tổn thất nặng, theo dõi Tôn Xương Cam và Hạ Diệc Băng đã là quá sức, một kẻ quỷ quyệt như Tạ Kỷ Phong đâu phải là tùy tiện ai đó cũng theo dõi được, thế nên đặt cả vào La Thành Nhân, ai ngờ hắn làm hỏng.
Có điều đây không phải là lúc độ tội, Cừu Địch đi qua đi lại:" Không biết tôi có nghĩ sai cái gì không, sao tôi thấy có cái gì đó không đúng cho lắm."
" Cậu thấy vấn đề ở đâu à?" La Thành Nhân truy hỏi:
" Mức độ gian trá của Lão Tạ vượt ngoài tưởng tượng của chúng ta, không thể nào dễ dàng đốt lửa cháy lên người hắn như vậy được đâu."
" Người tỉnh táo tới mấy cũng có lúc điên cuồng mà, thù lao Hoa Hâm trả hắn chắc chắn là lớn tới kinh người rồi."
" Không phải thế, anh không hiểu người này, cách lấy tiền của Lão Tạ xưa nay luôn kín kẽ, không để sơ hở cho người ta tóm đâu ... Lần này hắn sơ xuất quá, ngay cả chuyện sử dụng Đường Anh cũng quá thô thiển. Hắn ép Đường Anh làm chuyện không muốn, rõ ràng cô ấy có thể gây hại cho hắn, đây cũng là điều hắn không nên làm ... Trừ khi là .... " Cừu Địch cau mày, với sự khôn ngoan của Tạ Kỷ Phong, hắn có cách khiến Đường Anh ngoan ngoãn hiến thân ấy chứ:" Anh mau tra hộ tôi, xem có phải là hắn chuyển tài sản đi rồi không?"
" Hả, cậu định nói hắn học chiêu của đám quan tham ấy hả?" La Thành Nhân giật mình rút điện thoại ra gọi:
Chẳng biết hắn gọi cho ai, nhưng chỉ chừng mười phút sau điện thoại gọi lại, từ vẻ mặt của hắn, Cừu Địch đoán được đáp án rồi. Thôi xong, tên đó chuồn rồi, không tìm nổi nữa.
" Một tuần trước, hắn đã đem tài sản đi thế chấp vay tiền ... Bây giờ trong tài khoản còn đúng 250 đồng." La Thành Nhân suýt chút nữa đập điện thoại, con mẹ nó 250, rõ ràng là chế nhạo người ta mà:
Khốn nạn thật, bảo sao Tạ Kỷ Phong chuyện này có quá nhiều hành vi khinh suất, không giống tính cách của hắn, thì ra hắn sớm muốn chơi một vố lớn rồi ôm tiền chạy mất rồi.
" Sao hắn có thể biết chúng ta có thể tra tới chỗ hắn chứ?" La Thành Nhân đi qua đi lại gào rú:" Tội hắn làm gì tới mức phải chạy chứ?"
" À, chuyện này đúng phong cách của hắn đấy, hắn làm trò không chỉ một lần, người khác mở chuồng dắt bò, hắn ở sau lưng đếm tiền cười trộm, không bắt nổi đâu ... Mà cũng không phải, con người hắn sẽ không chuốc lấy tử địch, cùng lắm là bẫy anh một vố để anh á khẩu không nói được gì thôi ..."
" Anh yên lặng cho tôi suy nghĩ đã nào, chuyện chưa xong đâu. Nếu là Tôn Xương Cam và Hạ Diệc Băng cũng không biết ý đồ của hắn thì phải có cái gì đó để lại, hắn sẽ không muốn chuốc lấy kẻ địch như anh, con người hắn trước nay là thế." Cừu Địch chưa bỏ cuộc, tiếp tục vắt óc suy nghĩ, trong bố cục lớn thế này, Tạ Kỷ Phong một khi dính vào thì hắn cũng chỉ là nhân vật nhỏ phải nghĩ cách tự bảo vệ mình, không thể nào không để lại cái gì đó giữ mạng, mà thứ đó hẳn là để di chuyển ánh mắt của Thịnh Hoa:
La Thành Nhân không dám nói gì thêm nữa, để Cừu Địch suy nghĩ, không lâu sau cô trợ lý vội vàng chạy tới, kể hắn nghe gì đó, hắn vỗ vai đánh thức Cừu Địch:" Cậu đúng là thần kỳ, đoán trúng rồi ... Nào, đi xem sao."