Q4 - Chương 181: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (2)
Q4 - Chương 181: Bất ngờ quái lạ chẳng lạ gì. (2)
Ba người Cừu Địch, La Thành Nhân và cô trợ lý quay về tòa nhà Bảo Long, gấp gáp lên thẳng công ty thương vụ Cáp Mạn, cảnh tượng trước mặt khiến người ta khinh bỉ Tạ Kỷ Phong.
Bên điều tra kinh tế rất mạnh tay, đã trực tiếp phong tỏa công ty Cáp Mạn, những nhân vật thuộc cấp chủ quản đều đi đưa đi tra hỏi, còn những nhân viên bình thường thì chưa hết bàng hoàng, ánh mắt vô hồn, người thì đang dọn dẹp bàn làm việc của mình, người thì hai tay ôm cái hộp nhỏ đi qua sự kiểm tra của cảnh sát. Một vài cô gái rơm rớm nước mắt, đi ra khỏi cửa rồi còn lưu luyến quay đầu nhìn lại ... Không lâu nữa bọn họ cũng trải qua chuyện Cừu Địch từng làm, uống nước khoáng, ăn bánh mỳ, bước lên chặng đường tìm việc.
Cừu Địch lần nữa chửi Tạ Kỷ Phong, không cần biết tên đó thành công cuỗm đi được bao nhiêu tiền, hắn bỏ chạy như một thằng hèn thảm hại, đó chắc chắn không phải là kẻ chiến thắng. Y không đành lòng nhìn những gương mặt thất thần đó, cùng La Thành Nhân đi vào văn phòng tổng giám đốc mà mình chưa từng tới.
Cảm giác giống như một vòng luân hồi vậy, Cừu Địch còn nhớ hơn hai năm trước mình tới đây ứng tuyển, ở nơi này gặp lại Bao Tiểu Tam, lần đầu gặp Cảnh Bảo Lỗi, Quản Thiên Kiều và Đường Anh, chớp mắt một cái đã cảnh còn người mất.
Bọn họ đáng lẽ không được vào đây vì chẳng có phận sự gì, nhưng La Thành Nhân đã bỏ rất nhiều tiền, nên hắn đi tới đâu là được bật đèn xanh tới đó. La Thành Nhân không nhận ra tâm tư của Cừu Địch, khi hắn chạy vào liền hỏi ngay ở đâu, cảnh sát chỉ két bảo hiểm. Sau khi phát hiện ra toàn bộ tiền bạc đã bi chuyển đi, bọn họ đã xin được giấy phép lục soát, trong két bảo hiểm tìm ra được một cái máy tính bảng, mấy hóa đơn ngân hàng, theo điều tra, có liên quan tới một tài khoản thuộc công ty con của Hoa Hâm, hẳn là tiền thù lao mà Hoa Hâm trả cho Cáp Mạn.
Đương nhiên quan trọng nhất không phải là hóa đơn, mà là tên gián điệp già này để lại chiêu dự phòng, La Thành Nhân vừa xem một cái, lông mày vốn nhíu chặt liền dần giãn ra.
Đó là mấy đoạn video, ghi âm ghi lại các cuộc điện thoại, Nhiễm Trường Hoan và Hạ Diệc Băng đều xuất hiện trong video, từ an bài nhiệm vụ tới mặc cả. Thậm chí quan trọng hơn có cả video ghi lại bàn giao ghi chép tài vụ của Thịnh Hâm, Tạ Kỷ Phong đưa tận tay trợ lý của Hạ Diệc Băng, giao dịch được tiến hành ở đầu đường. La Thành Nhân nhìn một cái nhận ra đó là ngã tư cách tổng bộ Hoa Hâm không xa.
" Ha ha ha ..." La Thành Nhân phát ra tiếng cười lớn, chỉ màn hình:" Cái thằng ngốc Nhiễm Trường Hoan kia nếu biết người ta thu tiền rồi còn bán đứng hắn, không biết hắn có tức điên hay không, ha ha ha."
Đây chắc chắn sẽ thành chứng cứ tốt nhất, cho dù bắt được Tạ Kỷ Phong cũng không thể có kết quả tốt hơn được. La Thành Nhân tức thì như vén mây thấy mặt trời, gọi mấy viên cảnh sát điều tra kinh tế ra chỗ khác nói chuyện. Lúc đi qua Cừu Địch, hắn còn hưng phấn vỗ vai y:" Nhìn thêm vài lượt đi, qua ngày hôm nay không còn Cáp Mạn nữa đâu."
Một đám dẫn nhau đi, chỉ để lại một cảnh sát trẻ trông coi hiện trường, Cừu Địch đi bộ trong văn phòng của Tạ Kỷ Phong, rất đơn giản, một bàn một ghế, dù sao y biết từ Đường Anh là Tạ Kỷ Phong không mấy khi tới công ty. Ánh mắt Cừu Địch bị một bức tranh chữ thu hút, cách viết tháu, phân biệt được không dễ, nhưng không thành vấn đề với y, đọc được câu thơ: Vô số thanh sơn cách thương hải, cùng ai đi chung lại đi về.
Đúng là tên tiện nhân nho nhã, đang cảm thán không có ai đi cùng đường, xem ra hắn cũng biết mình lắm. Đúng thế hắn sống rất cô độc, tâm cảnh hắn lạnh lùng cô độc, cho nên hắn mới có thể dứt khoát vứt bỏ hết tất cả mà biến mất như thế.
Đây chắc chắn không thể coi là chiến thắng được, một kẻ bỏ lại tất cả những gì mình gây dựng mà đi, nực cười hắn luôn tránh để mọi chuyện có dính líu tới Cáp Mạn, cuối cùng hắn chính là người đẩy Cáp Mạn vào đường hủy diệt, Cừu Địch không tin hắn có thể thản nhiên. Hắn lấy được tiền rồi, nhưng hắn chẳng có gì ngoài tiền nữa. Cừu Địch coi thường hắn, khinh bỉ hắn nhưng không hận hắn, sống trong thế giới gian trá, trong lời nói dối và bán đứng nhau, ai cao thượng hơn ai được.
Lang thang ra ngoài, tới phòng hội nghị nhỏ từng tới phỏng vấn, Cừu Địch ngồi xuống hàng ghế cuối cùng như lần đó, y vẫn tưởng tượng ra được dung mạo động lòng người của Đường Anh, Quản Thiên Kiều thì cố gắng tỏ ra đáng yêu ngây thơ rụt rè đứng trong góc phòng, còn cả Cảnh Bảo Lỗi khi đó vẫn ẻo lả không ra nam ra nữ, Bao Tiểu Tam ngốc nghếch nói oang oang ... Tất cả những điều đó khiến Cừu Địch bật cười. Đương nhiên những người không còn nhớ ra được vẫn nhiều hơn, những người chỉ vội vàng gặp qua một lần đó, hoặc đáng thương, hoặc đáng tiếc, hoặc vụng về, hoặc tinh minh, đã quên hết rồi.
Khi Cừu Địch rời đi, viên cảnh sát dán giấy niêm phong lên cửa: Ngày 14 tháng 12.
Có lẽ không lâu nữa toàn bộ nơi này sẽ bị lãng quên.
" Chạy rồi sao?"
Tôn Xương Cam nghe thấy tin Tạ Kỷ Phong xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đó phản ứng thứ hai là sợ hãi, ông ta nhướng mày lên, thốt ra hai chữ:" Hỏng rồi."
Mới ngày hôm trước ông ta được mật báo phó tổng giám đốc Đường Anh tự thú, tin tức này còn chưa tiêu hóa hết, đang đưa ra biện pháp dự phòng, hôm nay lại nghe tin Tạ Kỷ Phong bỏ trốn. Thế cục đột nhiên đổi chiều, rơi thẳng xuống như thế, khiến dù có là Tôn Xương Cam cũng không ứng phó nổi.
" Vừa mới thu được tin tức, Cáp Mạn đã bị tra xét đóng cửa, tội liên quan tới gián điệp thương nghiệp. Xin lỗi tổng giám đốc, chuyện này tôi không xử lý tốt, e là lửa sẽ cháy lên người xuống xe." Hạ Diệc Băng không che giấu được lo âu nữa."
" Làm sao lại xảy ra sai sót lớn như vậy? Hôm nay cơ cấu bán khống GOHU nhận được uy hiếp, bọn họ sẽ bị đưa vào danh sách đen của hàng không dân dụng Đại Lục, e rằng sau này vào Đại Lục là sẽ bị cơ quan an ninh theo dõi ... Tôi sợ rằng bọn họ đã từ trên người Nhiễm Trường Hoan tra tới GOHU, tên ngu xuẩn đó rốt cuộc đã lấy đi bao nhiêu tiền, để người ta tuy sát như thế ..." Tôn Xương Cam phẫn nộ, nước cờ thối này đã làm hỏng cả ván cờ mất rồi, tên ngu xuẩn đó cũng dám xưng cao thủ tài chính à, ngay cả thứ như vậy cũng không hiểu: