Q4 - Chương 004: Chuyện tốt tới cảnh đẹp sáng mắt người. (4)
Q4 - Chương 004: Chuyện tốt tới cảnh đẹp sáng mắt người. (4)
Cách Bắc Kinh nghìn dặm, trên dãy núi xanh kéo dài vô tận, thời gian luân phiên thay đổi trong sắc màu xanh đỏ vàng trắng, nhưng chẳng thay đổi được sức sống bừng bừng của thiên nhiên.
Một tia nắng mùa hạ lại không qua gắt xuyên qua tán lá cây rậm rạp, hình thành lên những đốm sáng không quy tắc trên mặt. Cây bụi um tùm giống như váy xòe nhiều lớp, quây chặt xung quanh mấy cây đại thụ cao lớn.
Vài con chim không rõ tên khoan khoái kêu lích ra lích rích trên cây, móng chim quắp lấy cành cây khẽ rung rinh, sương sớm trong veo chưa tan hết thuận theo lá từ từ lăn đi, tích tắc nhỏ xuống được ánh nắng mùa hè chiếu xuyên qua, lấp lánh ánh sáng muôn màu.
Thôn nhỏ xa xa thấp thoáng giữa rừng cây xanh tươi bốc lên làn khói bếp, khói chầm chậm lan đi trong rừng, nhìn xa xa tựa sương sớm, vô cùng đẹp mắt.
Trong bụi cỏ, mấy cái đầu nhấp nhô, mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm xuống con dốc thoai thoải, nơi đó cỏ cây um tùm, tựa hồ không có động tĩnh gì hết.
" Hay là không tới nhỉ? Đợi tới cả tiếng rồi còn gì nữa?" Lão Phiên mặc trang phục ngụy trang rất chuyên nghiệp, làm hắn và cây cối xung quanh hòa vào làm một, hắn nằm úp trên mặt đất, mổng chổng lên cả đống, hắn nặng quá, nằm thế này cũng có sức ép, cựa mình một cái cho thoải mái:
" Kiên nhẫn, kiên nhẫn, muốn ăn thịt thì đừng sợ tốn công sức." Đinh Nhị Lôi nằm ở bên cạnh an ủi, hắn cũng mặc bộ đồ ngụy trang như Lão Phiêu, mũ gài mấy cái lá, mặt quệt thêm cái gì trông lấm lem, có điều chẳng mang lại cảm giác bộ đội đặc chủng mà như tên hề:
Vừa nhắc tới thịt Lão Phiêu muốn rơi nước mắt:" Tôi đã bao nhiêu ngày không được ăn thịt rồi, tiếp tục thế này chẳng thà chết cho xong."
Thôi Tiêu Thiên cũng mặc nguyên bộ đồ ngụy trang, còn đeo một cái kính râm chướng mắt, nghe Lão Phiêu nói mà phì cười, hắn trở mình nằm ngửa lên nhìn bầu trời bao la trên đầu, nói:" Lão Phiêu, hiệu quả thế còn gì nữa, bây giờ anh bao nhiêu cân rồi?"
Lão Phiêu gầy đi so với trước không ít, không phải nói gầy đi cả cỡ, vẫn ngượng ngùng nói:" Chưa tới 100 kg."
" Oa, hai năm giảm được hơn 50 kg à?" Đinh Nhị Lôi thấy mình đánh giá thấp thành tựu của Lão Phiêu rồi, giờ nhìn kỹ lại, Lão Phiên trừ mặt béo một chút, hai bên má nhiều thịt một chút, mông to một chút thì đúng là không tính quá béo nữa:
Có điều khi nhắc tới chuyện giảm béo, Lão Phiêu chẳng thấy thành tựu gì, chỉ thấy muôn vàn đau khổ, giơ bàn tay mũm mĩm lên liệt kê:" Làm sao không gầy cho được, Cừu Địch suốt ngày bắt tôi đi bộ, cậu có biết một ngày đi 30 km là cảm giác gì không? ... Đó là cảm giác muốn chết. Đã thế lại còn ném tôi xuống dưới quê thế này, mười mấy ngày mới có một bữa thịt để ăn, so với chết còn khó chịu hơn ... Vô sỉ nhất là cậu ta còn giấu cả bảo bối của tôi ... Cừu Địch, khi nào cậu mới trả cho tôi đây?"
Đây là chuyện đám anh em họ bàn mưu với nhau, Lão Phiêu béo quá, không thể không giảm cân, bây giờ còn chút sức khỏe chống đỡ, thêm thời gian nữa tới tuổi trung niên thì tha hồ bị dày vò. Thế là cả bọn lừa Lão Phiêu đi ra ngoài, sau đó lấy mất hơn 400 bộ đồ lót nữ nhân của hắn, ép hắn giảm béo .... Vì kho tàng vất vả tích góp bao năm, Lão Phiên đành khuất phục, bị Cừu Địch ném tới quê mình thôn Thanh Canh.
Nơi này non xanh nước biếc, thiên nhiên gần như còn nguyên thủy, không có mấy dấu vết xã hội công nghiệp ở nơi này. Xung quanh thôn chỉ có ruộng bậc thang tầng tầng lớp lớp, xen lẫn ruộng là những vườn cây dâu, táo, lê. Có điều nổi bật hơn cả là những cây ngô cao hơn cả người bình thường, nhờ thế sinh ra đặc sản hiếm có ngọc mễ hoàng nổi tiếng gần xa.
Nhưng tất cả những miêu tả đẹp đẽ đó không có nghĩa lý gì với Lão Phiêu, vì hắn không nghe thấy chữ thịt nào trong đó.
Cừu Địch chỉ mặc bộ đồ lao động bình thường, chân đi giày ống cao, cổ tay cổ chân dùng dây buộc gọn gàng, đang theo dõi cạm bẫy ở phía dưới, đầu không quay lại:" Lão Phiêu, tới bây giờ mà anh vẫn còn phải dựa vào ngũ cô nương à? Tôi nói cho anh biết, thực chiến đem lại khoái cảm ngoài tưởng tượng của anh đấy."
Vèo một cái Lão Phiêu ngồi bật dậy ngay, nhìn vóc dáng ngày một gầy của mình, lấy di động selfie một phát, nhìn ngang ngó dọc, càng nhìn càng thấy hài lòng, liên tục tặc lưỡi:" Cậu nói đúng, anh cũng thấy mình càng lúc càng đẹp trai rồi ... Có điều bao năm giữ thân như ngọc, nghĩ tới phải cáo biệt cuộc đời xử nam của mình, anh lại không khỏi có chút căng thẳng."
Ọe ... Ọe ... Đinh Nhị Lôi và Thôi Tiêu Thiên đồng loạt phát ra tiếng nôn khan, Đinh Nhị Lôi nhìn Lão Phiêu với vẻ thương hại:" Lão Phiêu này, cố gắng hành động như người bình thường đi, đừng nói với người khác anh là xử nam, mất mặt lắm."
Thôi Tiêu Thiên thì quan tâm hỏi:" Lão Phiêu, đã biết làm chuyện kia chưa?"
" Đương nhiên là biết rồi, Tam Nhi là chuyên gia ở mặt này, dạy tường tận lắm. Có điều tôi lo mình khó khăn mới có chút chuyển biến tốt ... Chẳng may mà cởi ra một cái, thứ kia không dựng lên được thì mất mặt lắm ... Này Nhị Quải, cậu dẫn tôi đi thử xem." Lão Phiêu kéo tay Đinh Nhị Lôi rủ rê:
Nhị Bì sau khi què chân biến thành Nhị Quải rồi, hắn kiên quyết không đồng ỳ, chỉ trích:" Anh đừng rủ tôi nữa ... Lần trước khó khăn lắm mới kiếm được em gái ngon lành, con mẹ nó chứ, người ta vừa cởi ra một cái là anh cướp lấy đồ lót của người ta bỏ chạy ... Anh hại tôi không còn mặt mũi nào quay lại đó nữa."
Thôi Tiêu Thiên thiếu chút nữa cười phá lên, phải bịt chặt mồm lại, tay đấm đất, Lão Phiêu muốn điều chỉnh lại xu thế bình thường e không phải chuyện ngày một ngày hai được. Lão Phiêu cười hết sức vui vẻ, chẳng thấy có gì là xấu hổ hết, thấy Thôi Tiêu Thiên cười lăn cười bò bên cạnh, chuyển mục tiêu, hỏi:" Ê Pretty boy, kể cho anh mày xem nào, hai thằng nao nhân bọn mày rút que ra thì chơi kiểu gì?"
" Cút!" Thôi Tiêu Thiên bứt ngay một nắm cỏ tống vào miệng hắn:
" Tới rồi! Tới rồi." Cừu Địch giơ tay lên ra hiệu im lặng, tay cầm sẵn nỏ trong tay nhắm bắn: