Q5 - Chương 005: Đêm trăng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (1)
Q5 - Chương 005: Đêm trăng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (1)
Cái gì tới rồi? Tất nhiên là con mồi bọn họ đang rình rập.
Cách chỗ đám Cừu Địch mai phục chừng mấy chục mét dưới sườn dốc, một con lợn rừng cỡ nhỡ toàn thân lông cứng như gai xuất hiện, ngay lập tức tiếng nỏ phát ra pặc một phát bắn ra, Cừu Địch nhảy lên quát lớn, vừa chạy vừa lên dây cung.
Con lợn rừng bị mũi tên bắn trúng cổ, chỉ lảo đảo một cái rồi kêu lên hung tợn định xông tới, không ngờ trên sườn dốc có ba sinh vật đứng lên hú hét ầm ĩ, tựa hồ bị khí thế đó làm sợ hãi, thấy mình ít không địch được nhiều, con lợn rừng quay đầu chạy ... Muộn rồi, mũi tên thứ hai bắn vèo tới, trúng ngay mắt ... Con lợn rừng bị đau nhảy dựng lên, cơn đau làm nó quên sợ hãi, đuổi theo Cừu Địch đang bỏ chạy.
Uỳnh! ... Chân trước con lợn nhũn ra, rơi xuống bẫy, tựa như đột nhiên biến mất vậy, tới chút bụi bốc lên cũng thẳng thấy.
" Bắt được rồi! Có thịt ăn rồi!"
Cả đám hưng phấn reo hò, Lão Phiêu thế mà chạy còn nhanh hơn cả Thôi Tiêu Thiên, khi tới bên cái hố, con lợn rừng phải nặng trên 50 kg đang ở dưới hố vừa kêu vừa húc, chưa chịu khuất phục. Lão Phiêu thì như nhìn thấy miếng thịt to tướng trong nồi:" Có thịt ăn rồi ... Tuyệt vời, tôi phải chụp bức ảnh tay không bắt lợn rừng."
" Ê ê ê, đừng chụp, đừng chụp, lợn rừng là loài động vật được bảo hộ, không cho phép săn bắt tùy tiện đâu." Thôi Tiêu Thiên chạy tới ngăn cản, hắn cũng kích động lắm, đứng trên hố thưởng thức thành tựu của mình, đây là cái hố mà họ tăng ca để đào, hình giống cái thùng nước, sâu tới ba mét, con lợn rừng rơi xuống đó chỉ có đường chờ chết.
Đinh Nhị Lôi tập tà tập tễnh tới cuối cùng, mấy chuyện này hắn mù tịt, tò mò nói:" Oa, đúng là từ phía đó tới này, không uổng công đợi ... Còn rơi vào bẫy nữa chứ, tôi cứ nghĩ cái hố này đào ở chỗ cao quá, không hợp lý gì cả."
" Anh không hiểu tập tính của lợn đâu, lợn rừng ép nó một cái là nó liều mạng, trong thôn không ít người bị chúng gặm chân ... Trước tiên phải chọc giận nó, làm nó mất lý trí thì nó mới lọt bẫy được, nếu không cái mũi nó rất thính, bất kể cạm bẫy anh bố trí có kín cỡ nào, nó vẫn cứ ngửi ra được mùi người trong đó, sẽ tránh đi ... Nó khỏe lắm, phải cho thêm hai phát mới được." Cừu Địch nói rồi giơ nỏ bắn phập một phát, khoảng cách gần, tên bắn trúng cổ, con lợn rừng ngã xuống, nhưng nó lại vùng dậy ngay lập tức, húc dữ dội, kêu càng to:
Đợi tới nửa tiếng, con lợn rừng đó vẫn còn dữ lắm, mắt đầy thù hận nhìn đám người phía trên, Cừu Địch thì bắn hết tên rồi, xem chừng muốn đợi nó kiệt sức thì tốn cả ngày mất, y đi kiếm mấy tảng đá to thả xuống đầu, mới đập chết nó.
" Quá máu me." Thôi Tiêu Thiên toàn thân thiếu tự nhiên, hưng phấn vì buổi đi săn mất sạch, chỉ thấy ghê sợ:
" Kích thích thật đấy!" Đinh Nhị Lôi rùng mình:
Mỗi cá nhân có một cảm thụ khác nhau về cảnh tượng này, Lão Phiêu chỉ đơn giản là chảy nước dãi nói:" Gan lợn với tim lợn là của tôi đấy nhé, thịt rừng chắc chắn là ngon rồi."
Cừu Địch thả dây thừng đu xuống dưới hố, buộc con lợn vào, sau đó mấy người hợp lực buộc con lợn vào khúc cây to như cái miệng bát, chơi đoán số xem ai phải vác lợn, cứ thế dọc đường ca hát vác lợn về.
Lúc đó mặt trời trên đầu như lửa, khắp núi màu xanh mướt mắt, đi trên con đường núi quanh co, Cừu Địch hướng về núi hú vang, núi rừng hưởng ứng, đúng là cái cảm xúc leo lên đỉnh núi ta là núi.
Thôn nhỏ tĩnh mịch chỉ còn chừng 30 hộ sinh sống, nhân số chưa tới 100, chủ yếu là người già, mấy khi huyên náo thế này, nên họ đi tới đâu cũng có người nhìn, như chào đón đội quân chiến thắng trở về.
“ Chú La Oa, bọn cháu bắt được con lợn rừng to chưa này, bằng con chú bắt được chưa?” Lão Phiêu ở đây cả tháng rồi, nên quen biết không ít người trong thôn, đi qua tiệm tạp hóa ở đầu thôn gọi lớn:
La Oa là ông già trên 60, lưng hơi còng, trông bộ dạng rất hung dữ, trẻ con trong thôn sợ một phép, ông ta là thợ rèn, cũng là tay mổ lợn, ông ta ngồi trên ghế tựa đu đưa, bĩu môi:” Bằng cái rắm ấy! Bốn năm thằng đi mà chỉ săn con lợn nhỏ xíu, không biết xấu hổ.”
“ Chú La Oa, cháu để cho chú một miếng nhé.” Cừu Địch hết sức tự nhiên đi vào trong tiệm tạp hóa mua thêm ít gia vị lát làm thịt lợn, hai nhà còn là thân thích, chị y Cừu Phượng gả cho con trai La Oa, cả hai được truyền nghề đồ tể, xuống dưới trấn làm ăn rồi, trên núi mổ lợn cho ai nữa:
“ Khỏi, ăn cả đời, chán rồi!” La Oa chẳng buồn nhìn số tiền Cừu Địch để lại, vẫn nửa ngủ nửa tỉnh nằm đó:
Cả đám lại tiếp tục diễu hành mang lợn về, người khó tính như La Oa không nhiều, đều đi qua bình phẩm, khen vài câu.
Người trong núi hiếu khách, điều này không sai chút nào, mức độ hiếu khách của một nơi tương ứng với mức đó hẻo lánh của nơi đó. Nơi hẻo lánh như nhà Cừu Địch thì khỏi phải nói đôi vợ chồng già nhiệt tình như thế nào, cho dù người tới đây có xấu như Bao Tiểu Tam, Đinh Nhị Lôi, hoặc là hình thù quái dị tính cách bất thường như Lão Phiêu Vương Soái Soái, hai người bọn họ đều coi như con trai.
Không phải là tính họ hiếu khách, mà vì nơi này trừ Tết người đi làm xa quay về ra thì cả năm chẳng có được mấy người tới.
Trước kia còn đỡ, trong thôn đông người, Tết đến vô cùng náo nhiệt, chưa nói lễ tết, kỳ nghỉ, bình thường thi thoảng cũng có người đi về. Nhưng sau này trấn Phong Lâm dưới núi xây dựng thôn nghỉ dưỡng, làm ăn rất tốt, kéo kinh tế cả trấn lên, người trẻ tuổi không cần đi làm xa nữa, kiếm tiền xây nhà dưới trấn, đón cha mẹ xuống ở, thế là thôn cứ hoang vắng dần.
Về tới nhà Cừu Địch thì đã quá trưa rồi, dù có săn được con lợn rừng lớn thì cũng chẳng làm mẹ Cừu Địch ngạc nhiên, bà chỉ bận rộn nhóm lửa, gọi mấy chàng trai mang cái nồi to ra đun nước sôi. Nước sôi một cái dội lên lột lông, chặt cái đầu, Cừu Địch lúc này sắn tay áo, tay cầm con dao phay, xẻ thịt lợn thành từng tảng, lòng lợn nguyên một chậu, bảo Lão Phiêu mang ra suối rửa. Đàn chó nuôi trong nhà là vui nhất, sủa gâu gâu đi theo Lão Phiêu, đợi tới khi rửa sạch mang về thì bụng bọn chúng cũng lưng lửng rồi.
Cách chế biến món ăn thô sơ đơn giản, cách ăn cũng rất hào sảng, cứ thế luộc cả một nồi lớn xương lẫn thịt, thêm vào hoa tiêu, quế, hương diệp, hồi hương, ớt ... Trong lúc đợi thịt chín thì làm ít nước chấm, ra ruộng hái ít rau thơm, xuống hầm lấy mấy vò rượu ngô nhà tự nấu ...
Vậy là bàn tiệc đã sẵn sàng.