Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 789 - Q4 - Chương 006: Đêm Trắng Sáng Bầu Rượu Tỏ Nỗi Lòng. (2)

Q4 - Chương 006: Đêm trắng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (2) Q4 - Chương 006: Đêm trắng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (2)

Trời tuy nắng to, nhưng mà mát lắm, nắng chiếu lên người cũng chẳng thấy khó chịu, ăn ngoài trời mới có cảm hứng, thế là cả đám thanh niên khiêng luôn bàn ra ngoài sân, ghế không đủ à, dễ thôi, vần mấy cục đá tới là xong, không cần phải cầu kỳ làm gì.

Thịt cuối cùng cũng chín rồi, mùi thơm ngào ngạt, múc đầy bát tô, cả thịt nạc lẫn thịt mỡ, cắn một miếng, dính cả lên mũi, thịt ngập răng ... Người ăn, chó cũng nhìn chảy nước dãi, sủa liên hồi, chúng đợi gặm xương mà.

Đây là cuộc sống của người trẻ tuổi, ăn được vài miếng, Cừu Thiên Quân đặt bát xuống, nhìn đám trẻ con ăn còn vui hơn cả ông ăn. Trương Tú Lan dùng nước hầm xương nấu cháo, cứ bảo bọn nhóc ăn phí, nếu để bà đem thịt tẩm ướp thêm một ngày, canh xương đun thêm một ngày, lúc đó ấy à, chỉ cần hái ít rau thôi cũng làm được ra sơn hào hải vị rồi.

Cháo chín thơm ngào ngạt, Trương Tú Lan múc cho chồng một bát, ông cảm khái:" Ài, sức ăn ngày một kém rồi, trước kia tôi làm việc, một bữa phải ăn tám cái bánh bao, một bát canh củ cải thịt, vậy mà chẳng thấy no."

" Cha và mẹ xuống núi đi, nhà đã xây song rồi, cha mẹ lại cứ ở trên núi mãi, chẳng may có lúc trái gió trở trời không có ai chiếu cố thì phải làm sao?" Cừu Địch tranh thủ cơ hội khuyên nhủ:

Khuyên chẳng dễ, nhắc tới chuyện chuyển nhà một cái, mẹ nhìn mấy mẫu ruộng trong khe núi, lại nhìn đàn gà đầy sân, không nỡ đi, đi một cái là bỏ hoang hết. Cha càng lắm lý do, người đi được đều đi cả rồi, còn lại trong thôn toàn người không có điều kiện, cha mẹ mà đi một cái thì thôn càng vắng, toàn người giả cả, có chuyện gì thì trông vào ai.

Cừu Thiên Quân thở dài:" Cha trồng cây làm ruộng cả đời rồi, xuống núi làm gì?"

" Cha cũng không thể ích kỷ như thế, để mẹ con xuống núi hưởng phúc vài ngày chứ?" Cừu Địch cũng cạn vốn liếng để khuyên rồi, mỗi lần nhắc tới đề tài này cha mẹ chừng đó câu:

Cừu Thiên Quân không nói gì cả, Trương Tú Lan thì không vui, mắng:" Thằng bé ngốc, nói chuyện với cha con như thế đấy hả? Xuống núi thì làm gì? Ngày ngày ngồi trên giường nhìn ra đường à?"

" Vậy thì tới Bắc Kinh với con, ra công viên chơi này, tham gia hội người già này, nhiều hoạt động lắm mẹ, không sợ thiếu việc làm, thời buổi bây giờ người già như cha mẹ còn nhiều hoạt động hơn cả bọn con ấy chứ." Cừu Địch thăm dò:

" Không được, lên Bắc Kinh thì đàn gà phải làm sao, con lợn mới đẻ một lứa, đang cho bú kia kìa, đi sao được ... Nghe nói ở thành phố lớn không cho nuôi chó, con để đám Đại Hoàng, Tiểu Hoàng cho ai nuôi, chúng làm bạn với cha mẹ còn nhiều hơn con." Trương Tú Lan lấy ra lý do Cừu Địch không chống đỡ nổi:

Mấy tên kia vừa ăn vừa cười khùng khục, chủ tịch Cừu rớt giá kinh quá, không bằng gà lợn chó rồi. Hai bên cách biệt hẳn một thế hệ, quan niệm về cuộc sống, hạnh phúc, gia đình đều khác nhau, không cách nào tìm được tiếng nói chung. Thôi Tiêu Thiên nói giúp:" Bác trai, bác gái, cháu cũng thấy nên xuống núi hưởng phúc, hai bác phấn đấu cả đời rồi, đừng làm việc vất vả này nữa."

" Có gì vất vả chứ, thuận tay làm cho đỡ buồn thôi." Trương Tú Lan cười:

" Không vất vả thật, so với năm xưa phá đá mở đường có là gì đâu, nhẹ như không ấy mà ... Nhân lúc còn động đậy được tích góp một chút cho Cừu Địch." Cừu Thiên Nhận húp cháo gạo kê thong thả nói:

" Ôi bác ơi, bác tích góp được bao nhiêu rồi, đủ cho Cừu Địch lấy vợ chưa?" Lão Phiêu cười gian hỏi, rõ ràng có ý trêu cha mẹ Cừu Địch thôi, ở đây làm lụng vất vả cả năm cũng kiếm được mấy đồng, chẳng lẽ họ chưa hiểu Cừu Địch là ông chủ lớn rồi sao:

" Ha ha ha, tôi tích góp được bốn ngọn núi, trồng được hơn hai vạn cây thông, còn có hồng, bách, keo cũng phải trên 9000 cây ... Cây trồng sớm nhất cũng là 30 năm trước, cậu có biết đáng giá bao nhiêu tiền không?" Lão Cừu dương dương đắc ý nói:

Bốn ngọn núi cơ à, Lão Phiêu há hốc mồm, bao nhiêu thông dầu như thế, quay sang nhìn Cừu Địch, Cừu Địch gật đầu. Đúng là như thế, mấy ngọn núi dọc đường tới đây mấy chục năm trước bị một trận hỏa hoạn lớn thiêu rụi, cha y tốn chừng đó năm trồng cây, trạm phòng hộ rừng mới đầu có hơn 20 người, tới giờ chỉ còn lại một mình cha y thôi. Số cây đó trước kia không đáng gì, mấy năm gần đây giá mới tăng vọt.

" Tóm lại là bao nhiêu ạ?" Đinh Nhị Lôi nuốt nước bọt nhìn chằm chằm Cừu Thiên Nhận, thế này còn phấn đấu gì nữa, phú hào thủ đô còn kém xa ấy chứ:

Lão Phiêu đã tính thử rồi:" Chỉ riêng thông với keo thôi nhé, giá thấp nhất cũng phải ba nghìn vạn đấy."

" Bác, bác ơi ... Thế quyền sở hữu số đất đó là của ai thế ạ?" Thôi Tiêu Thiên lắp ba lắp bắp:

" Nhà nước!" Cừu Thiên Quân đáp hết sức hiển nhiên:

Cả đám tẻ ngửa, cứ tưởng Cừu Địch giàu to rồi chứ. Cừu Địch cười phá lên, ném cho mỗi con chó một miếng xương mới nói:" Cái quyền sở hữu này không phải chỉ các anh mới để ý, từ thôn, trấn, huyện, không thiếu người tới tìm cha tôi mua gỗ ... Cha tôi đều không bán, ông là công vụ viên nhận lương quốc gia, toàn bộ thành quả là của quốc gia. Về sau cục lâm nghiệp huyện vì thế mà thưởng cho cha tôi một tờ giấy khen tấm gương trồng rừng thực sự, thế là đem toàn bộ thôn của tôi biến thành khu bỏ hộ trồng rừng ... Bảo hộ cấp một của tỉnh đấy, ha ha ha."

" Thế khác nào lừa người ta à?" Lão Phiêu tức giận đặt bát xuống, công sức bao năm đổi lấy tờ giấy khen nát à:

" Đúng thế, bác nên sớm xin hợp đồng bao thầu, đem bán chút thôi thì đến đời sau cũng không phải lo cơm náo nữa rồi, Cừu Địch lấy hai ba vợ cũng được." Đinh Nhị Lôi xúi:

Thôi Tiêu Thiên nãy giờ nghe cũng đoán phần nào con người Cừu Thiên Quân rồi, ông mà coi trọng tiền bạc thì bao năm qua đã không kiên thủ cái thôn nhỏ này, lên mặt mắng:" Các anh không có quyền chỉ tay năm ngón với tín ngưỡng của một vị tiền bối. Bác Cừu, cháu ủng hộ bác, cũng hiểu vì sao bác có thể sống ở đây rồi, cả rừng là nhà."
Bình Luận (0)
Comment