Q4 - Chương 007: Đêm trắng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (3)
Q4 - Chương 007: Đêm trắng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (3)
" Cũng không có gì to tát đâu, chẳng qua là tính tôi không chịu được nhàn nhã, mấy đứa ở thành phố không hiểu, trên núi bảy tám chục tuổi ra đồng vẫn có, so với họ tuổi tôi còn trẻ lắm. Với lại con người mấy chục cân thịt, bất kể anh ở nhà to tới đâu, mặc áo đẹp thế nào, tích góp được bao nhiêu tiền, vẫn chỉ được bản thân ... Tích góp cái gì không bằng những thứ này, không thể ai ai cũng đi đào than đào khoáng được, giàu một đời, hại đời sau." Cừu Thiên Quân thong thả nói:
Mọi người nghe thế liền hiểu sự hào sảng của Cừu Địch từ đâu ra rồi.
Cừu Địch lần nữa lắc đầu chào thua, Thôi Tiêu Thiên giơ ngón cái lên:" Bác Cừu, nói đi đôi với làm, còn giá trị hơn đám triết gia nói xuông. Đất nước chúng ta bây giờ đúng là đi theo con đường giàu một đời, hủy hoại đời sau, gần đây trên mạng cũng xuất hiện những ngôn luận gọi là, đừng ăn hết phúc của con cháu. Cừu Địch cứ bảo bác lạc hậu, bác đi trước thời đại mới đúng."
" Thôi thôi, đừng có mà bốc phét, đời này của chúng ta còn thiếu chút nữa là toi, chú ý gì tới đời sau được." Đinh Nhị Lôi khinh bỉ:
Lão Phiêu còn ác hơn, đảo con mắt bé như hạt đỗ sang, nói:" Pretty boy, anh không tin chú mày còn có đời sau mà phải lo xa."
Viu, một khúc xương bay vèo tới, không ngờ Lão Phiêu lại né được, Đại Hoàng ngồi rình nãy giờ cực kỳ chính xác nhảy lên bắt được, ba tên chsi chóe. Lão Cừu không can thiệp, lại vào hầm lấy thêm vò rượu ngon nữa, bản thân ông không uống được nhiều, uống có hai bát là thua rồi, vui vẻ nhìn đám trẻ tuổi ăn uống.
Trương Tú Lan thường ngày ít nói thì nói luôn mồm, mắng Lão Phiêu:" Soái Soái, đừng ăn thịt mỡ nhiều, ăn thịt nạc đi."
Mắng xong Lão Phiêu thấy Đinh Nhị Lôi như trẻ suy dinh dưỡng lại đau lòng gắp thịt mỡ cho hắn:" Nhị Lôi thì ăn nhiều chút, phải có da có thịt mới được, người gày gò mong manh thế này sao làm việc được."
" Tiểu Thôi, cháu đừng uống nhiều, rượu này dễ uống nhưng say lâu lắm."
" Lão Cừu, ông cũng uống ít thôi."
Mỗi lần nhà có khách là mẹ lại bận bịu tíu tít, cơm trong bát mình thì lại quên, chẳng ăn được mấy miếng. Cừu Địch thi thoảng phải nhắc Trương Tú Lan mới ăn vài miếng qua loa. Một lúc sau Lão Cừu xảy ra chuyện rồi, bị mấy thằng bạn báo hại của con gọi hết sức thân thiết, muốn nghe chuyện đi săn trên núi, thế là vui lên bất tri bất giác uống thêm hai bát ngọc mễ hoàng, đang kể chuyện vui thì lăn quay ra bàn, mẹ con Cừu Địch phải dìu ông vào phòng, trước khi đi còn dặn Cừu Địch:” Mẹ chuẩn bị ít đồ cho Thiên Kiêu, mai con về nhớ mang theo.”
“ Hả? Mẹ chuẩn bị làm cái gì nữa, cô ấy sắp gả cho người ta rồi.” Cừu Địch đi theo đỡ cha thuận miệng nói:
Trương Tú Lan trừng mắt lên:” Đó là con bé ngoan, chịu khó gọi điện cho cha mẹ hơn con, không có nó mẹ còn không biết con ở ngoài sống chết thế nào.”
“ Con đùa mà mẹ.” Cừu Địch cười nịnh, cô nàng Quản Thiên Kiều đó rất giỏi lấy lòng người lớn:
" Nào nào, mấy người chúng ta tiếp tục thôi." Lão Phiêu chuyển bàn, cả đám cùng dọn tới góc sân, hắn ở nhà Cừu Địch cả tháng rồi, biết nông thôn và thành phố có nhịp sống khác nhau, bảy tám giờ là nghỉ ngơi rồi.
" Anh đừng ăn nữa, đang giảm cân đấy." Cừu Địch đi từ nhà ra cướp luôn miếng thịt to trong bát Lão Phiêu, múc cho hắn một bát cháo loãng:
Bát cháo màu vàng hết sức bắt mắt, Lão Phiêu lại nhìn mà rơi nước mắt:" Cậu ép tôi từ hôm nay phải có tín ngưỡng rồi."
" Tín ngưỡng gì?" Đinh Nhị Lôi hỏi:
" Không cho ăn thịt, chết không yên lành!" Lão Phiêu hùng hồn hô khẩu hiệu, chạy ra bên nồi lấy miếng xương sườn nhiều thịt rồi chạy mất:
Cừu Địch cản không kịp, cũng không dám đuổi, tối rồi, ngoài kia nhìn không rõ đường, chẳng may không cẩn thận ngã một cái thì nguy.
Lão Phiêu đắc ý lắm, thập thì ngoài cổng, đi thấy Trương Tú Lan đi ra mới quay về mách:" Mẹ nuôi, Cừu Địch không cho con ăn."
" Hả, gọi gì thế, từ lúc nào thành con nuôi rồi?" Trương Tú Lan kinh ngạc:
" Vừa rồi đấy ạ, mẹ nuôi nghĩ mà xem, con trai đẹp trai thế này sao không nhận ... Mai con chính thức khấu đầu với mẹ, mẹ nỡ lòng nào để con trai bị đói sao?" Lão Phiêu vì miếng ăn bất chấp luôn, dứt khoát đòi nhận Trương Tú Lan làm mẹ nuôi:
Cược trúng rồi, Trương Tú Lan vui lắm, múc cho Lão Phiêu một bát to, xoa cái đầu hắn, hiền từ nói:" Ăn đi ăn đi, béo thì béo có sao, béo chút trông mới giàu sang."
Lão Phiêu cười đểu với Cửu Địch, ngang nhiên gặm xương, ăn một nửa lại giúp mẹ nuôi đun nước rồi mới quay về bên bàn. Lần này thì không cần kiêng dè gì nữa, hắn ăn tới ợ ra cả hơi thịt. Hôm nay mọi ngươi đều vui, thôi thì coi như ngoại lệ, Cừu Địch cũng không ngăn cấm hắn ăn nữa, chỉ nói phải tiết chế, cần kiên trì tiết chế mới có hiệu quả, giảm béo là quá trình lâu dài, đừng để tăng cân trở lại, khi ấy muốn quay lại sẽ không dễ dàng.
" Cứ ăn no uống say, mai lại bắt đầu giảm béo." Lão Phiêu vỗ cái bụng trọn:" Ê, anh nói cho mấy thằng bọn mày này, giờ anh quen cuộc sống ở đây rồi, không muốn về thủ đô nữa, chúng mày có cảm giác đấy không? Thảnh thơi, chẳng phải nghĩ nhiều."
" Đúng là có một chút, không khí ở đây trong lành, tôi thực sự không muốn về thủ đô hít khói bụi ô nhiễm nữa." Đinh Nhị Lôi mặt đỏ bừng bừng, uống hơi quá đà rồi:
Thôi Tiêu Thiên nhắc nhở:" Anh nói nhỏ thôi, bác trai bác gái ngủ sớm lắm, xem kìa, chó cũng không sủa nữa."
" Thực phẩm sạch, rượu ngon, không khí cũng tốt ..." Đinh Nhị Lôi đã uống tới ợ liên hồi, nói:" Tốt thì tốt thật đấy, nhưng mà không có gái."
" Mẹ nó, cái thằng này thân tàn mà ý chí vẫn kiên định nhỉ, lúc nào cũng không quên cái món đó ... Xem ra cậu cũng có tín ngưỡng rồi, sinh mệnh không ngừng, chơi gái không nghỉ." Lão Phiêu thi thoảng lại nghĩ ra mấy cái tín ngưỡng bậy bạ:
Cừu Địch bị sặc, trừng mắt lên, tín ngưỡng không phải đùa như thế. Đinh Nhị Lôi cũng nghiêm mặt răn dạy:" Anh thì hiểu cái gì, không rượu không gái là đại sỉ nhục của nam nhân, nam nhân không chơi gái không bằng gà trống thiến ..."
Thôi Tiêu Thiên cắt lời:" Ê ê khoan, câu này nghe quen quá, danh nhân nào nói thế nhỉ?"