Q5 - Chương 008: Đêm trắng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (4)
Q5 - Chương 008: Đêm trắng sáng bầu rượu tỏ nỗi lòng. (4)
" Bao Tiểu Tam, ông chủ Bao nói đấy ... Tôi kể cho mọi người nghe, Tam Nhi vậy mà là thiên tài kinh doanh đấy nhé, có mấy công trường không dùng cốt pha thép của nhà hắn, hắn liền gọi tới bốn em gái đàm phán với quản lý, thế là xong." Đinh Nhị Lôi ngưỡng mộ vô cùng:
" Làm gì có chuyện dễ thế, nếu không ai cũng làm rồi." Cừu Địch không tin, mỹ nhân kế dùng mấy nghìn năm ròi còn gì:
" Dân công trường không dễ đối phó đâu, bọn chúng ăn của anh, chơi gái của anh nhưng không nể mặt anh đấy." Thôi Tiêu Thiên nói, đám quản đốc các công trình xây dựng đều là hàng cực phẩm trong cặn bã:
" Đúng rồi, Tam Nhi cũng biết thế." Đinh Nhị Lôi vỗ bàn, giải thích:" Mỗi lần như thế đều cho bọn chúng ra sức ăn, ra sức chơi, ra sức bắn, khiến cho bọn chúng hôm sau cũng không bò ra khỏi giường được ... Thế là xong, có chuyện làm ăn rồi."
" Hả thế là sao?" Thôi Tiêu Thiên vẫn chưa hiểu, làm gì chứ, tuy hắn cũng từng nghèo khổ, nhung dù gì cũng là nghệ thuật gia, mấy loại chuyện này không rõ lắm:" Bắt giặc bắt vua trước à?"
Cừu Địch có thể lờ mờ đoán ra một ít Bao Tiểu Tam cũng có thời đi làm ở công trường, hắn không lạ nơi đó:" Nếu quản đốc không rời giường được thì phía dưới ắt phải loạn lắm, đám người ở đó xểnh ra một chút là trộm cắp rồi, không có cái gì họ không dám lấy hết."
Đinh Nhị Lôi vỗ đùi cười khành khạch:" Đúng, đúng, đúng, tới khi đó chỉ cần lái xe tới gần công trường thu mua, nào là công cụ, ống sắt, ống thép, cái gì cũng có hết, toàn là hàng giá rẻ. Đám người đó hung lắm, hai bao xi măng, mấy chục kg cũng vác đem bán được .... Chẳng phải là làm ăn là gì?"
Cả đám cười muốn tắt thở, Cừu Địch khó lắm mới ngừng cười được, ra hiệu mọi người nhỏ giọng thôi, bây giờ Bao Tiểu Tam có đám anh rể hỗ trợ, làm ăn lên như diều gặp gió, khiến y nhẹ lòng.
Rượu gặp tri kỷ nghìn chén còn ít, mấy chàng trai vừa trò chuyện vừa uống, dần dần say khướt. Người đầu tiên ngã xuống là Lão Phiêu, say tới không còn phân biệt được phương hướng nữa, chạy một hồi không tìm thấy nhà xí đâu thế là đái luôn vào chân tường, đái xong dựa vào tường ngủ luôn, số còn lại phải hợp lực lôi hắn vào giường. Ai ngờ vào tới giường thì Đinh Nhị Lôi cũng nằm xuống không dậy nổi nữa, lại còn ôm đùi Lão Phiêu, hạnh phúc đi vào giấc ngủ.
Cừu Địch đi ra giếng lấy nước rửa mặt cho tỉnh, đến khi về bàn định dọn dẹp thì bất ngờ phát hiện Thôi Tiêu Thiên tự rượu uống một mình cứ như không hề gì, mặt còn chẳng đổi sắc. Cừu Địch rót một cốc nước nóng mang tới cho hắn, tò mò khen:" Anh giỏi đấy, rượu này thấm dữ lắm."
" Tôi sinh ra đã miễn dịch với chất cồn rồi, căn bản không biết say là gì, chẳng hiểu vì sao, coi như thể chất đặc thù đi." Thôi Tiểu Thiên nhìn Cừu Địch mắt cũng rất sáng, không có vẻ gì là say, ngạc nhiên:" Cậu cũng miễn dịch à?"
" Không hẳn, vùng quê nghèo này thù vui duy nhất là uống rượu thôi, tôi từ năm 8 tuổi đã tiếp rượu cha tôi rồi, mới đầu cứ uống là say, còn về sau thì muốn say cũng khó, nhưng chỉ với rượu ngô quê tôi thôi, với rượu khác không có sức chống chịu lớn vậy." Cừu Địch cười nói:
" Ha ha ha, cha cậu thú vị thật, làm tôi nhớ tới cha mẹ tôi." Thôi Tiêu Thiên giọng buồn bã:
Chắc hẳn là người có quá khứ, thế nên trước giờ hắn mới chưa từng nhắc tới chuyện gia đình, Cừu Địch ngồi xuống rót rượu cho Thôi Tiêu Thiên:" Có chuyện thương tâm thì đừng kể, con người nên nhìn về phía trước."
" À, cũng chẳng phải là câu chuyện thương tâm gì đâu, chỉ là hồi nhỏ nghĩ không thông thôi, khi tôi lên trung học thì mẹ tôi bị tai nạn xe qua đời, tôi thì ở nội trú trong trường ... Về sau cha tôi lấy vợ mới, tôi luôn cảm thấy mình là người bị tổn thương, cho nên nhiều năm rồi không về nhà ... Bây giờ nghĩ lại thấy mình để bụng chuyện này thật vớ vẩn."
" Đúng thế, anh nên về thăm nhà đi."
" Ừ, giờ công ty cả đống việc, đợi qua một thời gian nữa thì tôi về, không biết trong nhà thành ra thế nào rồi. Tôi thật hâm mộ cậu có một nơi như thế ngoại đào nguyên này, về nhà là có thể quên đi hết thảy những chuyện bon chen ngoài kia." Thôi Tiêu Thiên hâm mộ nói:
" Ha ha ha, vốn tôi không nhận ra đâu, trước kia ấy à, tôi thậm chí xấu hổ không dám nói mình là trẻ con trong núi ... Đặc biệt là khi đi học, nói mình ở nông thôn một cái là bị người ta nhìn bằng nửa con mắt, cứ như mình là vượn người toàn thân là lông ấy." Cừu Địch cảm thán:" Sau này ra cuộc đời vài năm rồi, ai biết nhà tôi ở trong núi cũng hâm mộ, đòi tới chơi. Tam Nhi, Bảo Lỗi lần này biết các anh tụ tập ở đây mà thiếu họ là giận lắm đấy ... Phải rồi Yêu Cơ cũng tới nhà tôi rồi, cô ấy thích lắm."
" Vậy là giống tôi rồi, chúng ta đều bắt đầu từ ánh mắt coi thường của người khác đi lên, nhưng đó là khi còn chưa hiểu về xã hội, đợi khi hiểu rồi nếu vẫn xem thường mấy thứ đó cơ bản là kẻ nông cạn, đáng bị chúng ta xem thường lại." Thôi Tiêu Thiên mở rộng đề tài:" Cậu đương nhiên bây giờ không phải lo chuyện này nữa rồi, vậy chuyện với cô cảnh át Đới ra sao? Sắp về đích chưa?"
" Thôi đừng nhắc nữa, bình thường thì một tháng gặp được một lần, cô ấy thường xuyên đi công tác, bận rộn một cái thì khỏi gặp luôn ... Chưa nói gia đình cô ấy cũng không đồng ý ..." Chuyện này Cừu Địch chỉ có thể nói thế, chưa nói vấn đề bên ngoài, bản thân hai người cũng có vấn đề, bọn họ đều quá cá tính, quan điểm sống trái ngược nhiều điều:
Ngoài ra gia đình khác biệt là khoảng cách không thể vượt qua, dù tình cảm có tốt đến mấy cũng vô ích, còn cả chuyện của Du Thế Thành, y chính là tên tội đồ …
Lần đầu tới Đới gia là tham gia đại thọ của ông nội cô, không ai nói với y một lời, kể cả y chào hỏi cũng chỉ nhận được cái gật đầu lạnh lùng xa cách. Lần thứ hai tới nhà chơi một dịp bình thường, y cũng rất cố gắng, nhưng vô ích, bất kể cha mẹ Đới Lan Quân có đánh mắng chửi thì y cũng có thể đối phó ... Nhưng họ đơn giản là họ dùng sự im lặng giết chết mọi hi vọng của y.
Cha mẹ Đới Lan Quân đều là người có học thức, nếu chỉ là vì khác biệt về gia cảnh, Cừu Địch nghĩ bọn họ không tới mức đối xử với mình ác liệt như vậy, khả năng là họ biết gì đó y liên quan tới chuyện của Du Thế Thành.
Du Thế Thành chạy rồi, biến mất rồi, không khác gì người đã chết, đấu lại người đã chết luôn khó khăn, người ta thường nhớ tớ kỷ niệm tốt, quên đi tổn thương gặp phải, còn người sống luôn có điểm xấu bị phát hiện ra, bị đem so sánh.