Chương 79: Ngày càng lớn chuyện.
Chương 79: Ngày càng lớn chuyện.
Mấy phân cảnh sau không còn sự cố gì nữa, Tạ Trí Hâm biết đối phương không dễ chọc vào, đành nhịn đau diễn tiếp, hết thảy thuận lợi như kế hoạch. Bao Tiểu Tam và Cừu Địch đã bị giết nên hết cảnh quay, chạy về lều phục trang, vừa thay quần áo vừa thậm thụt bàn tính gì đó, tay thì chỉ vào xe của đoàn làm phim. Đoàn làm phim chở theo ba chiếc xe lớn, hai chiếc chở người và hóa trang bọn họ thấy rồi, còn đúng một chiếc, hẳn là trung tâm chỉ huy.
Bàn cái gì? Tất nhiên là kế hoạch gián điệp phá hoại rồi, vốn đã bỏ qua, không ngờ đối phương chơi đều, thế thì chiến luôn sợ gì chứ!
" Trên đó hình như có người đấy." Bao Tiểu Tam nói:
" Không sợ có người, tao chỉ sợ không có đồ thôi." Cừu Địch cũng không chắc cái thứ mức độ bảo mật không cao đó làm sao để kiếm được, nhưng lúc nãy chưa quyết tâm lắm, trải qua va chạm vừa rồi, con mẹ nó, không thể bỏ qua được:
Vừa mới thay quần áo xong thì nghe thấy tiếng bước chân, bọn họ vốn không để ý lắm, không ngờ vén rèm đi vào lại là bốn thằng mặc đồng phục đội tuyên truyền vũ trang, trong đó có cả Tạ Trí Hâm vừa bị ăn đòn, còn cả nam chính nữa. Bao Tiểu Tam và Cửu Địch ngay lập tức vơ lấy hai quả lựu đạn gần đó làm vũ khí.
Bao Tiểu Tam uy hiếp:" Đừng vào đây, nếu không nổ chết mẹ chúng mày."
" Mày ngu à, đó là đạo cụ bằng gỗ." Nam chính số hai Phương Lỗi, hắn là diễn viên trẻ, tuy được công ty tích cực lăng xê nhưng hắn không phải loại ngốc, biết Tạ Trí Hâm bất mãn, thế nên cố gắng lấy lòng, ai mà muốn bị tiền bối ghim, chẳng may lúc nào đó diễn xuất ăn một chém như thằng ngu kia có phải dở không:
Vừa mới dứt lời thì hai quả lựu đạn cùng ném ra một lúc, bóp, bốp trúng ngay đầu và đũng quần, Phương Lỗi hai tay ôm trym gục xuống. Cừu Địch hung hăng chửi:" Không nổ chết thì ném chết mẹ bọn mày."
Cả hai đã phối hợp cực kỳ ăn ý, không cần trao đổi ra hiệu gì hết, liên tiếp nhặt lựu đàn ném ra, sau đó đồng loạt cầm súng lưỡi lê xông tới, cả bốn vội vàng nhảy qua một bên né tránh. Cừu Địch và Bao Tiểu Tam không ham đánh, cướp đường bỏ chạy, bốn thằng kia không ngờ lần nữa báo thù không thành bị đòn đau, cơn điên nổi lên, la hét truy đuổi.
Cừu Địch và Bao Tiểu Tam tách ra mỗi người một hướng, bốn tên nhất thời lúng túng không biết đuổi theo ai, đang do dự thì Bao Tiểu Tam vẫn còn một quả lựu đạn nữa ném trúng mặt một thằng:" Chết mẹ mày đi!"
"Á" Thằng kia ôm mặt ngã xuống, Tạ Trí Hâm thấy mất mặt quá rồi, ra sức đuổi theo, Bao Tiểu Tam cười hô hố co cẳng chạy, mà hắn như cố ý trêu ngươi, chạy một đoạn lại quay đầu lại trêu, đợi người ta tới gần mới lại sản chân chạy tiếp, chân hắn dài, chạy như lừa hoang ấy, ai mà đuổi cho được.
Cừu Địch thì chạy kiểu khác, ngay từ đầu y không chạy theo đường thẳng mà chạy theo đường chữ S, lúc rẽ trái, lúc ngoặt phải. Người phía sau đuổi tới, y rùn người ngồi xuống gạt chân, thế là cắm mặt xuống chó ăn cứt ngay, may là đất cát mềm chứ không bị thương nặng rồi. Đá bồi cho một phát xong Cừu Địch lại chạy.
Tên khác nhìn cảnh này biết đuổi kịp cũng không làm gì được người ta, hô hào người trong đoàn làm phim ném cho cái gậy gỗ rồi mới hùng hục truy đuổi, điên lắm rồi, nhất định không cho hai thằng này thoát.
Đột nhiên Cừu Địch bị vấp ngã, người lăn tròn về phía trước, tên truy đuổi mừng lắm xông tới, không ngờ nghênh đón hắn là bàn chân của người ta. Hự, trúng ngay giữa hai chân, tên đó không rên nổi một tiếng, ngã uỵch xuống đất, co quắp ôm của quý.
Cừu Địch nào có ngã, y chỉ lăn người về phía trước, tay chống đất, chân đạp ra sau thôi, đây là tuyệt chiêu sở trường của y.
Một chiêu trúng đích, y bật tôm đứng dậy, quay ra phía sau lè lưỡi làm mặt quỷ rồi lại chạy mất.
" Hay! Hay lắm!" Đám diễn viên quần chúng trong trấn vui lắm, cứ như đi xem biểu diễn xiếc vậy, vỗ tay hú hét cổ vũ:
" Chuyện gì thế, chuyện gì thế này?" Đạo diễn Trương Tuấn Khải không hiểu xảy ra chuyện gì lại hỗn loạn thế này, hôm nay quay xong đâu, tức giận quát tháo:
Mất mặt quá mức rồi, đám nam diễn viên trong đoàn đa phần còn trẻ, đang độ máu nóng, chịu làm sao được? Biết là không ổn, nhưng còn cách nào khác, nhanh chóng tóm hai thằng kia thôi, thế là người gia nhập cuộc chiến ngày một nhiều, còn tạo thành vòng vây đợi bắt hai thằng khốn kiếp. Đuổi mãi, đuổi mãi, Bao Tiểu Tam và Cừu Địch hết đường chạy rồi, không ngờ lao thẳng lên một chiếc xe trong đoàn.
Trong xe chỉ có một nam tử trung niên, đang viết lách gì đó, đột nhiên thấy có người xông vào, ngẩng đầu lên quát:" Làm cái gì vậy hả? Xuống mau!"
Lời vừa mới dứt thì người phía sau đã đuổi kịp rồi, ba bốn người lao lên xe, Cừu Địch đạp cửa, Bao Tiểu Tam kéo ngay người trung niên kia tới, la hét:" Chú, bọn chúng đánh cháu ..."
" Á!" Nam tử kia không kịp phản ứng, thế là thay Bao Tiểu Tam ăn một đòn:
" Chú, bọn chúng lại đánh cháu." Bao Tiểu Tam vừa la hét vừa nấp sau người trung niên, né trái né phải liên hồi:
" Á ..." Người trung niên lại ăn thêm một đấm nữa:
Trên xe tức thì chó chạy gà bay, Bao Tiểu Tam tóm được cái khiên thịt thì không chịu buông. Kinh nghiệm đánh nhau đường phố của hắn cực kỳ phong phú, trái che phải chắn, thi thoảng giật khửu, đá trộm. Không gian hẹp, làm hai người vây công hắn kêu khổ không thôi, sau mấy lần đánh trúng quân mình thì rèn rồi, chỉ đứng đó quát tháo không ra tay được nữa.
Ba người còn lại đối phó với Cừu Địch cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ hai người ở phía trước, một người ở phía sau, chân tay vướng víu. Đấm được Cừu Địch một cái cũng nhẹ hều, y cho người ta đấm, còn y đấm lại cú nào thì ê ẩm cú đấy.
Cừu Địch hai tay che chắn, phản kích chính xác, một chặt vào yết hầu, tên đối diện ngã ngay xuống ghế, truy kích tên tiếp theo, tên này chính là Phương Lỗi đã sợ vỡ mật rồi, thấy nắm đấm vung tới, không ngờ che mặt, hét:" Đừng đánh mặt, đừng đánh mặt! Tôi còn phải quay phim!"
Ấy, không đánh thật, nắm đấm dừng lại ngay trước mặt Phương Lỗi, hắn từ từ mở mắt ra, cười lấy lòng Cừu Địch, Cừu Địch cũng cười lại. Thế rồi chát một phát, một cái vả nổ đom đóm, Phương Lỗi ôm mặt lui ra cửa, lòng như tro tàn, thôi chết rồi, hôm nay hắn còn nhiều cảnh quan trọng, cái mặt này làm sao thì diễn thế nào?