Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 793 - Q5 - Chương 010: Về Chốn Xưa Chuẩn Bị Lên Sân Khấu. (1)

Q5 - Chương 010: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (1) Q5 - Chương 010: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (1)

“ Mẹ, lần này mẹ để con nói cho, mẹ đừng xen vào, mẹ với Tiểu My vốn xung khắc nói chuyện chẳng được mấy câu đã cãi nhau, chỉ làm chuyện phức tạp thêm thôi.” Nam tử chừng 26, 27 mặt trắng trẻo, sơ mi quần âu, trông có dáng vẻ một công vụ viên, tay xách nách mang đủ thứ đồ đi vào tiểu khu vừa đi vừa giận phụ nữ trung niên đi bên cạnh:

“ Mẹ biết rồi, nhưng Tiểu Ninh này, con không nên nhún nhường nó quá, con gái bây giờ được đằng chân lân đằng đầu.” Bà già cau có, rõ ràng rất miễn cưỡng đi chuyến này:

“ Mẹ lại thế.” Trần Ninh gắt:

“ Được rồi, được rồi.” Bà già thở dài, vì hạnh phúc của con trai đành thỏa hiệp, chứ bà không thích gì đứa con gái đó, với gia cảnh nhà mình, muốn kiếm vợ kiểu gì chẳng được:

Nơi này là tiểu khu kiểu cũ, nhà không cao, chỉ có năm bảy tầng, không có thang máy. Hai mẹ con vừa đi qua góc tường chuẩn bị rẽ lên cầu thang thì dại người, chỉ thấy một đôi nam nữ đứng trên cầu thang vừa buông nhau ra, cô gái mặc áo sơ mi hồng nhạt, cúc áo cổ tuột ra hai cái, để lộ mang da ngực trắng nõn nà cùng áo lót xộc xệch. Đối diện là nam nhân chạc tuổi Trần Ninh, trang phục nhăn nhúm cứ như là vừa mới lăn lộn trên mặt đất vậy, đã thế trên mặt còn có dấu son mờ mờ.

Nhìn cái cảnh đó không cần hỏi cũng biết là vừa xảy ra chuyện gì, Trần Ninh thoáng cái như kẻ mất trí, vứt hết đồ trong tay, vung nắm đấm lao vào hét lên:” Con mẹ mày, mày làm gì vợ tao?”

Chàng trai đang chia tay bạn gái thì có người tới, giật mình buông ra cũng không ngờ lại là nhìn thấy Trần Ninh, có vẻ đã lường trước được chuyện xảy ra, nhanh nhẹ tránh được cú đấm đó, người cúi xuống húc Trần Ninh về phía sau. Trần Ninh bị đẩy lùi, loạng choạng bước hụt bậc câu thang vươn tay ra kéo cổ áo chàng trai, cả hai ngã lăn lông lốc ra ngoài.

Bà mẹ cùng cô gái hét lên kinh hãi đuổi theo.

Chỉ ba bốn bậc cầu thang thôi, sao làm người ta bị thương được, cùng lắm ê ẩm chút. Trần Ninh đang lên cơn điên, chẳng thèm để ý đau đớn, nhào bổ tới, cưỡi lên người chàng trai, vung nắm đấm đấm liên tục vào mặt, miệng chửi:” Thằng chó! Thằng chó!”

Chàng trai nằm dưới, không có chỗ né đòn, liên tiếp bị đấm vào hai bên má, phía dưới lại là sàn xi măng, gáy hắn đụng vào xi măng, choáng váng, nhất thời chỉ biết nằm đó chịu đòn, không chống đỡ nổi, máu mồm máu mũi hộc ra.

Cô gái Giang My chạy tới kéo Trần Ninh, không để hắn đánh chàng trai:” Dừng tay, anh điên đấy à, đánh chết người ta bây giờ.”

Trần Ninh đang bừng bừng lửa giận, thấy Giang My không ngờ lao ra bênh vực chàng trai kia, quay tát chát vào mặt cô, cú tát mạnh đến nỗi cô ngã ngay xuống, hắn điên dại vừa tát cô vừa chửi bới:” Giỏi lắm, mày còn bây thằng đó, con đĩ, còn biết liêm sỉ gì nữa không?”

“ Buông cô ấy ra.” Chàng trai nhân cơ hội vùng dậy, đá Trần Ninh một phát ngã dúi dụi. Trần Ninh trúng đòn đau, nhưng cơn giận che mờ lý trí, lao cả người tới như trâu điên, húc ngã chàng trai, lại nhào vào, vật nhau trên sân xi măng cứng.

Mẹ Trần Ninh chạy tới túm tóc Giang My, ra sức đánh vào đầu cô, vừa đánh vừa chửi:” Đồ đĩ thõa, đồ lăng loàn, giữa thanh thiên bạch nhật mà cô làm trò đó à, không biết xấu hổ, cô bôi tro trát trấu vào nhà họ Trần chúng tôi.”

Lúc này là chiều muộn, người tập thể dục ngoài sân, người đi chợ đi làm về trong sân tiểu khu rất đông, thấy có đánh nhau dữ dội như thế liền kéo tới can ngăn.

Một bàn tay nắm lấy áo mẹ Trần Ninh kéo ra, thấy bà ta không chịu buông tát cho một cái xay xẩm mặt mày, Giang My nhân cơ hội trốn ra ngay sau lưng người đó, nước mắt ngắn dài.

Không ngờ là phụ nữ trung niên, tóc đã sợi bạc, tuổi khoảng trên 60, nhưng da dẻ rất mịn màng, gương mặt nghiêm nghị.

Mẹ Trần Ninh ngồi dưới đất tru tréo:” Ối dời ơi là dời, còn lẽ trời nữa không, đôi gian phu dâm phụ kia làm chuyện bẽ mặt giữa thanh thiên bạch nhật, giờ còn đánh con trai tôi nữa.”

“ Im đi, đẹp mặt quá nhỉ, kêu chưa đủ to đâu, có muốn tôi vào phòng bảo an lấy loa ra cho bà kêu cho cả huyện đều biết không? Con bé có tới với ai liên quan gì tới mẹ con nhà bà mà tới đây la lối, Trần gia mất mặt cũng do mẹ con bà mà ra đấy.” Người phụ nữ mắng:

Ở cái tiểu khu này mọi người đều sống ở đây lâu năm, nhà ai có chuyện gì đều biết cả, nên nghe bà già kia kêu la đoán ra phần nào xảy ra chuyện gì. Trần Ninh với Giang Mi kỳ thực li hôn nửa năm rồi, hai bên chẳng còn dính líu gì tới nhau, bà già kia đúng là vô lý, người ta trước kia gả cho con bà chứ có bán cho con bà đâu.

Mắng xong bà mẹ, người phụ nữ trung niên lại tới trước mặt Trần Ninh được người ta tách ra, đối diện với bà, không ngờ hắn cúi đầu.

“ Cậu xem lại bản thân đi, hai người ly hôn rồi, cậu có quyền gì tới đây quản vào chuyện của Tiểu My, nó tim người mới, không liên quan gì tới cậu hết. Cứ cho là tình cũ chưa dừng, muốn hàn gắn đi, bằng vào cái thói vũ phu này của cậu, bằng vào sự ngang ngược vô lý của mẹ cậu, còn mong con bé hồi tâm chuyển ý nữa à? Quay về cho mẹ con các người tiếp tục dày vò nó à?”

“ Cậu còn nhớ vì sao nó bỏ cậu không? Trong lúc nó bụng mang dạ chửa, cậu ở ngoài lăng nhăng với nữ nhân khác, hại con bé bị xảy thai. Lỗi là hoàn toàn là ở cậu, Tiểu My không làm sai gì hết.”

“ Giấy ly hôn đã ký rồi, không phải lúc đó Trần gia các người dứt khoát lắm sao, sao thế, có phải cô gái kia chẳng ra gì, nên giờ nhận ra mình đánh mất người vợ tốt thế nào hả?”

“ Trần gia các người còn có lương tâm không, đến con cái mình còn không quản nổi, đã tới chửi bới trách móc người khác. Trần Ninh, cậu còn trẻ, coi là nhất thời nóng tính đi, còn bà, chừng này tuổi đầu rồi không biết nghĩ à, đẹp mặt chưa?”

Bị người ta mắng xa xả vào mặt, đối diện với ánh mắt ghét bỏ của người xung quanh. Trần Ninh cúi gằm mặt không phản bác, bà mẹ mặt lúc xanh lúc trắng, muốn ăn vạ, muốn khóc lóc cũng không được, cuối cùng không chịu nổi hét lên:” Đây là chuyện gia đình nhà tôi, bà là ai mà xen vào.”

Người phụ nữ kia hùng hồn nói:” Tôi là ai à, tôi là cô giáo của Tiểu My.”

Khụ, khụ, khụ, cách đó không xa có người đang hóng chuyện náo nhiệt nghe thấy câu này thì ho một tràng, nghe cứ tưởng bà nội người ta chứ, té ra chỉ là cô giáo thôi … Í, cô giáo à? Chẳng lẽ là … Ba cái đầu đồng loạt quay sang nhìn Cừu Địch.

Cừu Địch dở khóc dở cười gật đầu xác nhận, đúng thế, đó là cô giáo Mai, hôm nay tới thăm cô giáo không ngờ gặp chuyện này. Y cũng biết Tiểu My, học sau y hai lớp, kết hôn sớm nhưng nhà chồng có chút quyền thế, kết cục không tốt.

Đây là khu tập thể giáo viên Nhất Trung, xung quanh toàn là giáo viên cũ trong trường, chẳng lo cô giáo bị thiệt.

Tình hình như vậy, Cừu Địch không định tới làm phức tạp thêm, đứng đó đợi chuyện qua đi, không ngờ khóe mắt phát hiện ra gần đó có nam nhân cao lớn đang đứng ngây ra, là người quen, con cô giáo Mai. Cừu Địch tới gần gọi:” Anh Phàm Oa, sao anh không về nhà mà đứng đó.”

Nam nhân tên Phàm Oa giật này mình quay lại, người đó trên 40, nhưng vóc người gọn gàng khỏe khoắn, gương mặt trắng trẻo điển trai, cực kỳ có vị nam nhân, đáng tiếc khóe mắt có vết xẹo khiến hắn trông hung dữ.

“ Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi, lúc này mẹ anh thấy anh là mắng chết luôn đấy!” Người tên Phàm Oa lập tức cúi đầu xuống, kéo tay Cừu Địch chạy khỏi tiểu khu, vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi:” Hạnh Nhi, hôm nay anh không đón Tiểu Đơn được, em tới nhà mẹ đón hộ anh nhé ... à, Cẩu Đản nhà chú Cừu ấy, nó vừa ở trên núi xuống tìm anh, không biết có việc gì, chắc là lại thất nghiệp rồi ... ừ, thế nhé, chắc là anh không ăn tối đâu.”

Cừu Địch trợn mắt lên, nói dối vợ cũng đành đi, lại còn lấy mình ra để đổ lỗi.

Đám Thôi Tiêu Thiên không hiểu chuyện gì, thấy Cừu Địch bị người ta kéo đi cũng chạy theo.

Huyện thành Ô Long kinh tế không phát triển lắm, trước kia có mỏ than, nhưng mà khai thác hết từ lâu rồi, giờ trụ cột kinh tế là hai ngành du lịch và ẩm thực, tuy thế do không có cảnh quan gì đặc sắc, cho nên hiệu quả kinh tế rất bình thường.

Có được có mất, chính vì chẳng có gì mà bù lại nơi này lại trở thành địa phương rất hợp để sinh sống, diện tích xanh hóa cả chục mét vuông mỗi người, ở đây đâu đâu cũng có thể thấy cây xanh um tùm, cho dù giữa mùa hè nóng bức, vẫn dễ dàng tìm thấy bóng râm che mình.

Bây giờ số cây xanh này lại có thêm một tác dụng, giúp một người trốn khỏi tầm nhìn của mẹ mình, cứ nghĩ tới anh Phàm Oa chừng này tuổi, con cũng lớn tướng rồi, còn sợ mẹ như sợ cọp, Cừu Địch không nhịn được cười.

“ Cười cái gì mà cười, mày trước mặt mẹ anh cũng có khá hơn đâu.” Phàm Oa bợp đầu Cừu Địch một phát, quay sang nhìn ba tên sứt môi lồi rốn chạy theo, một tên béo biến thái, một tên gầy thô bỉ, một tên trông có chất nghệ sĩ, làm hắn bất giác nhớ tới đám bạn học cùng phòng thời đại học, đội hình y chang thế này, cảm giác rất thân thiết, chủ động đưa tay ra bắt tay chào hỏi:” Mấy đứa là bản của Cẩu Đản à?”

“ Vâng, bọn em là bạn của Cẩu Đản.” Đinh Nhị Lôi cố tình nhần mạnh, làm hai tên còn lại cười hết sức thô bỉ:

“ Đừng gọi em thế nữa … anh ấy là Giản Phàm con cô giáo Mai, nhà cũng ở trong thôn, chính là cái xưởng rượu giữa thôn ấy …” Cừu Địch cười méo xẹo giới thiệu hai bên, khi y học sơ trung, vì sơ trung Nhất Trung chưa có hệ nội trú, nhà lại ở trên núi, không thể cũng ngày nào cũng đi đi về về được, nhà y cũng không có tiền để thuê trọ bên ngoài, nên cha mẹ y gửi nhờ nhà cô giáo Mai.

Tuy lúc đó Giản Phàm làm cảnh sát, sống ở trên tỉnh thành, không gặp nhau mấy, nhưng còn nhỏ Cừu Địch theo đuôi Giản Phàm chạy khắp núi rừng, hai anh em rất thân thiết, còn từng bẻ trộm ngô đi nướng suýt gây cháy rừng.

Thấy Giản Phảm đi về phía xe định kéo mình theo, Cừu Địch vội nói:” Anh Phàm Oa, em còn tới thăm cô giáo nữa.”

“ Mẹ anh nghỉ hưu rồi, suốt ngày ở nhà có đi đâu đau, mày có hiếu chút thì mỗi lần về tới thăm là được, anh em mình bao lâu rồi chưa gặp nhau, hôm nay phải uống một bữa.” Giản Phàm đưa tay ra hỏi:” Đưa anh xem nào, hôm nay mang cái gì tới thế?”

“ Bọn em săn được con lợn rừng to lắm, em mang cho cô giáo ít thịt nạc vai.” Cừu Địch giơ hợp thức ăn màu xanh lên khoe:

“ Hả, lợn rừng, cái thằng ngốc này, mẹ anh có tuổi rồi, ăn mấy thứ đó không tốt, lần sau nhớ câu mấy con cá ấy, mấy thứ thịt này bớt đi.” Giản Phàm mở hộp thức ăn ra xem, thấy bên trong là phần thịt giữa cổ và vai, cùng một cái chân gió, đều là phần ngon nhất của con lợn rừng, nhưng khi nhìn miếng thịt thui vàng, sắc mặt liền thay đổi:” Săn được bao giờ?”

“ Sáng hôm qua ạ.” Cừu Địch hơi chột dạ:

Quả nhiên Giản Phàm vung tay bợp một phát:” Cái thằng ngốc này, đúng là làm mất mặt người huyện Ô Long mà, trong nhà có rượu, không rượu thì có dấm không? Sao không lấy ngâm mà bảo quản, anh dạy mày chưa? Lại dùng cách ngu ngốc này, lại còn quá lửa nữa, thịt khô hết cả rồi …”

Đám ba người Lão Phiêu nhìn Giản Phàm nói một câu bợp Cừu Địch một phát, Cừu Địch không cãi nổi, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ dị. Với bọn họ Cừu Địch tuy chưa tới mức trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ít ra cũng là văn võ toàn tài, ai ngờ qua lời ông anh này chỉ khác thằng ngốc.

Ở nhà Cừu Địch một thời gian, bọn họ không khỏi sinh ra một nghi vấn, cha Cừu Địch cứng nhắc, mẹ y thì hiền lành, sống trong môi trường lành mạnh như thế sao Cừu Địch khác hẳn, thế nào cũng có người dạy hư, xem ra hôm nay có vẻ tìm được thủ phạm rồi …
Bình Luận (0)
Comment