Q5 - Chương 011: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (2)
Q5 - Chương 011: Về chốn xưa chuẩn bị lên sân khấu. (2)
Buổi sáng hôm sau đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, Thôi Tiêu Thiên và Vương Soái Soái xuất phát từ huyện Ô Long, lên tỉnh thành Đại Nguyên, tiếp tục hành trình, đến trưa đã hạ cánh ở sân bay thủ đô rồi, khi hai người đợi lấy hành lý thì đã nhìn thấy Mã Thụ Thành và Cảnh Bảo Lỗi vội vàng chạy tới.
Đúng là người đẹp vì lụa, thay đổi cách ăn mặc một cái thay đổi thật là lớn, trước kia Lão Mã là ông chú trung niên lôi thôi nhếch nhác, bây giờ mặc vest chỉnh chu, mặt mày hồng hào, toàn thân toát ra dáng vẻ của một người thành đạt. Vốn cứ cuộc đời vô thường dùng với hắn rất thích hợp, khi hắn tưởng chừng ở đỉnh cao sự nghiệp thì tai bay vạ gió mà vào tù, đến khi ra tù ngỡ cuộc đời kết thúc rồi, vậy mà là là lúc sự nghiệp bay cao.
Rời khỏi hành lang một cái, Lão Mã nhận lấy hành lý của Lão Phiêu, tên này chính là bảo bối ẩn mình cực sâu của Cáp Mạn, giống như công thức bí truyền của những cửa hiệu trăm năm, quý gia không thể thay thế được. Cảnh Bảo Lỗi cũng không dám mắng Lão Phiêu, quay sang trách Thôi Tiểu Thiên đi chơi thời gian dài như vậy mà không về, bỏ bê công việc ở công ty, khiến mọi người bận tối mắt làm việc thay hắn.
" Cậu xem con người cậu đi, phải ăn ngon, ngủ kỹ, tâm tình tốt thì mới có thể làm việc được, đúng không?" Lão Phiêu lên tiếng thay Thôi Tiêu Thiên, còn chưa kịp đi vào chủ đề đã bị hắn dẫn sang chỗ khác rồi, mặt mày hớn hở khoe:" ... Chúng tôi tới quê Cừu Địch mười ngày, bắt được tám con thỏ, bẫy được hai con hoẵng, ba con gà rừng ... Ngầu nhất kể đến là săn được con lợn rừng, ôi, mùi vị đó, ngon!"
" Phải rồi, tôi còn mang về một miếng to cho các cậu thử ... chế biến rồi đấy, đầu bếp số một trong huyện làm, các cậu cứ đợi ăn nuốt lưỡi luôn đi … Ui cha, nơi đó thực sự quá sướng, tôi tính rồi, sẽ tới đó xây một biệt thự, làm một bãi săn nhỏ. Bác Cừu núi hai mùa xuân thu, thú hoang chạy khắp núi tha hồ săn bắt ... các cậu có biết Cừu Địch có quen người anh giỏi lắm, anh ấy hứa lần sau quay lại sẽ dạy tôi bắn súng, săn lợn rừng phải dùng súng mới đã … Ai da da, nghĩ thôi đã thấy thích rồi … đúng là cuộc sống của thần tiên ... Ợ, cái không khí ở Bắc Kinh so với ở quê Cừu Địch chẳng khác gì nhà xí."
Lão Phiêu nói một tràng liền bắt đầu lên cơn, rời khỏi đại sảnh, tay hắn bịt mũi lại, làm bộ dạng không chịu nổi không khí nơi này. Vấn đề là giọng hắn quá lớn, khiến không ít người đi đường ném ánh mắt bất thiện sang, hắn lại chẳng thấy mình sai cái gì, lại còn hung hăng quát tháo người ta:" Nhìn cái gì mà nhìn, ánh mắt kiểu gì thế hả? Toàn một lũ bị bệnh thần kinh, tưởng rằng mình sống ở thiên đường đấy à? Thật ra đều đang ở nhà xí."
Thế này không thể chấp nhận nữa rồi, Thôi Tiêu Thiên vội vàng kéo Lão Phiêu đi, mấy nam tử nóng tính đã chỉ mặt hắn muốn chửi, Mã Thụ Thành vội vàng ngăn lại giải thích:" Các anh bớt giận, bớt giận ... Đứa em này của tôi vừa đón ở bệnh viện tâm thần về."
Lão Phiêu bị Thôi Tiêu Thiên và Cảnh Bảo Lỗi kéo đi, hắn là loại đầu óc thiên mã hành không, tư duy nhảy cóc từ chuyện nọ sang chuyện kia, về thủ đô một cái thấy mấy cô gái xinh đẹp qua lại trên đường là bắt đầu huênh hoang:" Cho các cậu biết, chuyến này tôi về phải khắc phục gian nan, bái biệt cuộc đời xử nam ... Mau mau chọn vài em gái cho tôi, không có gái không làm được việc."
Mã Thụ Thành tranh thủ nói:" Đấy các anh em, bệnh lại tái phát rồi ..."
Trong lúc người đi đường trố mắt, cả đám xúm quanh Lão Phiêu kéo đi, tới thẳng bãi đỗ xe, mỗi lần chở Lão Phiêu phải dùng xe thương vụ cỡ lớn. Cảnh Bảo Lỗi lái xe, Lão Phiêu đeo tai nghe vào, chìm đắm trong thế giới của mình, Thôi Tiêu Thiên ghé mắt qua, tên đó xem Chú gấu Boonie và Bọt biển tinh nghịch, chẳng biết xem bao nhiêu lần rồi mà vẫn xem say sưa ... Hết chữa, Thôi Tiêu Thiên thở dài, không quái đản không phải thiên tài, trình độ thưởng thức của thiên tài, người thường sao có thể hiểu.
" Gỡ tai nghe của cậu ấy ra, tôi kể cho các cậu chuyện này ..." Mã Thụ Thành nghiêm túc nói:
Thôi Tiêu Thiên liền gỡ một bên tai nghe của Lão Phiêu ra, Lão Phiêu không vui:" Định nói chuyện DTM à, tôi biết bọn họ mấy năm rồi, trong đó có hai người phát triển ra công cụ sửa chữa ổ cứng, hơn mười năm trước tiến vào thị trường trong nước, khi đó chỉ có một phòng làm việc, nhân số chỉ có dăm ba người."
" Cậu còn biết gì nữa?" Mã Thụ Thành hỏi:
Trong nghề khôi phục dữ liệu và bảo mật giải mã có rất nhiều điểm giống nhau, hơn nữa đều là lĩnh vực mà hacker thích nhất, Lão Phiêu mắt xem phim trên di động, miệng nói:" Còn cần biết gì nữa, kỹ thuật nào có thể thương nghiệp hóa thì đều không tính là kỹ thuật cao cấp trong nghề ... Công ty lớn tới thế nào cũng không đại biểu cho kỹ thuật hạch tâm của họ là tiên tiến, chỉ vài công ty đáng kể như Qualcomm, Microsoft ..."
" Được rồi, được rồi, đừng bốc phét nữa, Lão Mã, anh nói đi." Thôi Tiểu Thiên cắt lời Lão Phiêu:
" Soái Soái nói đúng đấy, vài kỹ thuật hạch tâm mặc dù trên bình diện thế giới thì không tính là cao cấp, nhưng ở một khu vực cụ thể nào đó, bọn họ vẫn có ưu thế mang tính áp đảo." Lão Mã nói rồi đưa di động của mình tới:
Thôi Tiêu Thiên và Lão Phiêu ghé đầu nhìn, DTM tên đầy đủ Công ty quản lý phát triển an toàn số DTM, công ty này trước kia được công ty an ninh mạng Bắc Kinh thu mua, mấy năm qua chuyên khai thác thiết bại an ninh, hơn nữa từ thủ đô khuếch tán xuống địa phương, tiếp nhận không ít hợp đồng lớn của chính phủ. Hiện giờ tổng bộ trong khu phát triển kinh tế Trác Châu, chuyên nguyên một tòa nhà.
" Tôi luôn có ý tạo dựng liên hệ với bọn họ, các thiết bị của chúng ta được Tiêu Thiên thiết kế, Soái Soái lập trình, nhìn ở góc độ kỹ thuật thì cao hơn họ, nhưng muốn thương nghiệp hóa thì khác khó. Ý tôi là nếu chúng ta chuyên cung cấp dịch vụ cho khách hàng cao cấp, hẳn là có thị trường, thời buổi này rất thịnh hành thiết bị đặc chế tư nhân ... Tôi tham khảo không ít công ty tương tự ở Âu Mỹ, từ tầm trung lên tầm cao, phải trở thành công ty chuyên nghiệp hóa, cái thuyền nhỏ của chúng ta muốn bơi xa hơn thì phải đi theo phương hướng này."